THỨ NĂM TUẦN  II  THƯỜNG NIÊN

 

BÀI ĐỌC I:    NĂM  II – 1 Sm 18: 6-9; 19: 1-7

“Thân phụ tôi là Saolê định giết anh”.

Trích sách Samuel quyển thứ nhất.

Trong những ngày ấy, sau khi hạ sát tên Philitinh, Đavít trở về, các phụ nữ từ mọi thành phố Israel đều tuôn ra ca hát nhảy múa với đàn địch trống phách, vui vẻ đón vua Saolê. Các phụ nữ nhảy múa xướng hoạ rằng: “Saolê giết một ngàn, và Đavít giết mười ngàn”. Saolê bực tức lắm, vì lời ca ấy làm phật lòng ông, ông nói: “Họ tặng Đavít mười ngàn, còn Ta chỉ có một ngàn, như vậy y chỉ còn thiếu có ngai vàng”. Từ ngày đó trở đi, Saolê nhìn Đavít với vẻ mặt căm tức.

Saolê bàn với con ông là Gionathan và tất cả những cận thần của ông để sát hại Đavít. Nhưng Gionathan con của Saolê rất thương mến Đavít, nên tiết lộ cho Đavít rằng: “Thân phụ tôi là Saolê tìm kế giết anh đấy”. Vì thế, tôi xin anh sáng mai nên thận trọng và tìm nơi kín đáo mà ẩn mình. Tôi sẽ ra đứng gần cha tôi ngoài đồng nơi anh ẩn trốn, tôi sẽ nói chuyện anh với cha tôi, tôi thấy thế nào, rồi sẽ báo cho anh biết”.

Vậy Gionathan khen Đavít với cha ông là Saolê, ông nói: “Tâu phụ vương, xin chớ hãm hại tôi tớ của phụ vương là Đavít, vì anh không có lỗi gì đến phụ vương, và anh đã lập nhiều công trạng cho phụ vương: Anh đã liều mạng sống và hạ sát nhiều tên Philitinh; Chúa đã dùng anh mà giải thoát toàn dân Israel. Phụ vương đã mục kích và đã hân hoan, vậy tại sao phụ vương toan đổ máu người vô tội, khi định giết Đavít là kẻ không có lỗi gì?” Saolê nghe Gionathan nói như vậy thì nguôi giận mà thề rằng: “Nhân danh Thiên Chúa hằng sống, nó sẽ không bị giết”. Gionathan gọi Đavít và thuật lại cho anh nghe tất cả các lời ấy, rồi dẫn Đavít đến trước Saolê, và anh hầu cận Saolê như trước.

Đó là lời Chúa.

 

ĐÁP CA:  Tv 55: 2-3. 9-10ab. 10c-11. 12-13

Đáp: Con tin cậy vào Thiên Chúa, con không kinh hãi (c. 5b).

Xướng: 1) Ôi Thiên Chúa, xin thương con, vì người ta chà đạp con, người ta luôn luôn đấu tranh và áp bức con. Những kẻ thù ghét con chà đạp con luôn mọi lúc, vì có nhiều người chiến đấu phản hại con.      –  Đáp.

2)  Con đường lưu vong của con, Ngài đã biết, lệ sầu của con đã được chứa trong bầu da của Ngài, chúng há chẳng được ghi trong sổ sách của Ngài ư? Hễ bao giờ con kêu cầu Chúa, lúc đó quân thù con sẽ tháo lui.     –  Đáp.        

3)  Con biết chắc điều này là Thiên Chúa phù trợ con. Nhờ ơn Thiên Chúa là Đấng mà con ca tụng lời hứa, con tin cậy vào Thiên Chúa, con không kinh hãi, con người phàm kia làm chi hại được con.      –  Đáp.

4)  Ôi Thiên Chúa, con mắc nợ những điều con khấn cùng Ngài, con sẽ tiến Ngài lễ vật bằng lời ca tụng. Vì Ngài đã cứu mạng con thoát khỏi tử thần, và cứu chân con khỏi quỵ ngã, để con được tiến thân trước nhan Thiên Chúa, trong ánh thiều quang của cõi nhân sinh.      –  Đáp.

 

ALLELUIA:  Mt 4: 4b

Alleluia, alleluia! – Người ta sống không nguyên bởi bánh, nhưng bởi mọi lời do miệng Thiên Chúa phán ra. – Alleluia.

 

PHÚC ÂM:  Mc 3: 7-12

“Các thần ô uế vừa thấy Người, liền sụp lạy và kêu lên rằng: ‘Ngài là Con Thiên Chúa’, nhưng Người nghiêm cấm chúng không được tiết lộ gì về Người”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.

Khi ấy, Chúa Giêsu cùng các môn đệ lui về bờ biển, đám đông từ Galilêa theo Người, và từ Giuđêa, Giêrusalem, Iđumê, bên kia sông Giođan, miền Tyrô và Siđon, nhiều kẻ đến cùng Người, khi nghe biết tất cả những việc Người đã làm. Vì đông dân chúng, nên Người bảo các môn đệ liệu cho Người một chiếc thuyền, kẻo họ chen lấn Người. Vì chưng, Người đã chữa lành nhiều bệnh nhân, nên bất cứ ai mắc bệnh tật gì đều đến gần để động đến Người. Và những thần ô uế vừa thấy Người, liền sụp lạy và kêu lên rằng: “Ngài là Con Thiên Chúa”, nhưng Người nghiêm cấm chúng không được tiết lộ gì về Người.

Đó là lời Chúa.

 

Suy niệm:

Bài Tin Mừng hôm nay được coi là một bản tóm lược những hoạt động của Đức Giêsu tại vùng phía biển hồ.

Có vẻ Ngài rút lui về vùng này không phải vì sợ bị hãm hại, (Mc 3, 6) nhưng để mở rộng phạm vi hoạt động hơn.

Như trước đây không lâu, mọi người từ vùng Giuđê và Giêrusalem kéo tới xin chịu thanh tẩy bởi ông Gioan. (Mc 1, 5)

Giờ đây một đám đông lớn hơn từ khắp mọi vùng đổ xô đến với Đức Giêsu. Có thể nói cả dân Ítraen hào hứng tụ họp bên ngài. (Mc 3, 7-8)

Chưa bao giờ Đức Giêsu thành công đến thế! Nhưng nhiều người trong đám đông khổng lồ này lại là những bệnh nhân.

Họ theo Đức Giêsu vì họ đã nghe biết những phép lạ chữa bệnh ngài làm.

Đức Giêsu xin các môn đệ chuẩn bị một chiếc thuyền để nếu bị chen lấn quá trên bờ, ngài còn có thể xuống thuyền mà tránh đám đông.

Những bệnh nhân tin rằng mình có thể được chữa lành nhờ chạm đến Ngài.

Có những người chỉ xin chạm vào tua áo choàng của Ngài. (Mc 6, 56)

Họ không chờ Đức Giêsu đến với họ. Chính họ chủ động chen lấn để chạm đến Đức Giêsu.

Họ không cần Ngài phải làm gì hay nói gì, họ chỉ cần chạm đến trong lòng tin là mọi bệnh tật được chữa khỏi.

Dù y khoa đã đạt được những bước tiến đáng kể, nhưng ai có thể thống kê hết số bệnh nhân trên thế giới.

Con người hôm xưa chạy đến với Đức Giêsu để xin được chữa lành khỏi ách nặng nề của bệnh tật thân xác và tinh thần.

Con người hôm nay cũng chạy đến với Giáo Hội để xin được chữa lành.

Mọi nhà thương, phòng khám bệnh hay phát thuốc của người Công Giáo, đều là nơi các bệnh nhân gặp được Đức Giêsu.

Nơi đây họ chạm được vào con người nhân hậu của Ngài, và nơi đây Đức Giêsu chạm đến họ qua bàn tay của những y bác sĩ Công Giáo.

Con người hôm nay nhận ra Chúa Giêsu không nhờ sự giới thiệu của quỷ: “Ông là Con Thiên Chúa”, nhưng nhờ sự phục vụ khiêm hạ của những lương y sống như Giêsu.

 

Cầu nguyện:

Lạy Chúa, xin ban cho chúng con ánh sáng đức tin để nhận ra Chúa hôm nay và hằng ngày, nơi khuôn mặt khốn khổ của tất cả những người bị thử thách:

những kẻ đói, không chỉ vì thiếu của ăn, nhưng vì thiếu Lời Chúa;

những kẻ khát, không chỉ vì thiếu nước, nhưng còn vì thiếu bình an, sự thật, công bằng và tình thương;

những kẻ vô gia cư, không chỉ tìm kiếm một mái nhà, nhưng còn tìm một con tim hiểu biết, yêu thương;

những kẻ bệnh hoạn và hấp hối, không chỉ trong thân xác, nhưng còn trong tinh thần nữa,

bằng cách thực thi lời hy vọng này: “Điều mà ngươi làm cho người bé mọn nhất trong anh em là làm cho chính Ta.”

(Thánh Têrêxa Calcutta)

 

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J