THỨ TƯ TUẦN  XXXIII  THƯỜNG NIÊN

 

BÀI ĐỌC I:    NĂM  I
2 Mcb 7: 1. 20-31

“Đấng Sáng Tạo vũ trụ sẽ trả lại cho các con tinh thần và sự sống”.

Trích sách Macabê quyển thứ hai.

Trong những ngày ấy, bảy anh em bị bắt cùng với thân mẫu, và thừa lệnh nhà vua, người ta dùng gậy và roi gân bò đánh đập họ, bắt buộc họ ăn thịt heo mà luật đã cấm.

Đặc biệt là bà mẹ đáng ca tụng và ghi nhớ: chỉ trong một ngày, bà chứng kiến bảy con mình chết, bà vui lòng chịu đựng và trông cậy vào Thiên Chúa. Bà đầy khôn ngoan, dùng tiếng của cha ông, can đảm khuyên bảo từng đứa con; bà dùng sự hăng say nam nhân mà nâng đỡ tâm hồn phụ nữ của bà. Bà nói với các con: “Mẹ không biết các con đã thành hình trong lòng mẹ ra sao, vì không phải mẹ ban cho các con tinh thần, linh hồn và sự sống, cũng không phải mẹ sắp đặt các chi thể của mỗi con, nhưng là Đấng Sáng Tạo vũ trụ, Người đã dựng nên loài người, và sáng tạo mọi sự với lòng nhân hậu. Người sẽ trả lại cho các con tinh thần và sự sống, vì giờ đây các con coi rẻ mạng sống các con để bảo vệ luật pháp của Người”.

Vua Antiôcô tưởng rằng lời lẽ ấy khinh thị và lăng nhục ông. Bởi thế, đối với đứa con út của bà còn sống, không những ông dùng lời dụ dỗ cậu, ông còn thề hứa với cậu sẽ làm cho cậu được sung sướng giàu có, nếu cậu chối bỏ lề luật của cha ông, sẽ coi cậu như bạn hữu của ông và ban cho cậu nhiều tước lộc. Nhưng cậu không quan tâm đến những lời dụ dỗ ấy, nhà vua liền cho gọi mẹ cậu đến và khuyên bà nhủ bảo con, để cứu lấy mạng sống con mình. Khi nhà vua đã dài lời khuyến khích bà, bà nhận lời thuyết phục con. Vậy bà cúi sát vào con bà, đánh lừa nhà vua độc ác ấy; bà còn dùng tiếng của cha ông mà nói rằng: “Hỡi con, hãy thương mẹ đã cưu mang con chín tháng trong dạ, đã cho con bú sữa trong ba năm, đã nuôi dưỡng và dẫn dắt con cho tới tuổi này. Con ơi, mẹ xin con hãy nhìn xem trời đất, và tất cả mọi sự trong đó; con biết rằng Thiên Chúa đã tác tạo những vật đó và loài người từ hư vô, nên con đừng sợ tên lý hình này, một hãy tỏ ra xứng đáng với các anh con và hãy nhận lãnh cái chết, để nhờ lòng lân tuất của Chúa, mẹ sẽ gặp con cùng với các anh con”.

Bà mẹ vừa dứt lời thì cậu con út lên tiếng rằng: “Các ông còn chờ gì nữa? Tôi không tuân lệnh nhà vua đâu, nhưng tôi tuân theo lề luật mà Môsê đã ban cho cha ông chúng tôi. Còn nhà vua, là kẻ đã bày ra đủ thứ để bách hại dân Do-thái, nhà vua sẽ không thoát khỏi tay Thiên Chúa đâu”.

Đó là lời Chúa.

 

 ĐÁP CA:  Tv 16: 1. 5-6. 8b và 15

Đáp: Lạy Chúa, khi thức giấc, con no thoả nhìn chân dung Chúa  (c. 15b).

Xướng: 1) Lạy Chúa, xin nghe điều chính nghĩa của con, xin để ý đến lời con kêu cứu, lắng tai nghe tiếng con thốt ra tự cặp môi chân thành!     – Đáp.

2)  Bước con đi bám chặt đường lối của Ngài, chân con đã không hề xiêu té. Con kêu van Ngài, bởi Ngài nhậm lời con, lạy Chúa, xin lắng tai về bên con, xin nghe rõ tiếng con.     – Đáp.

3)  Xin che chở con trong bóng cánh của Ngài. Phần con, nhờ công chính, sẽ được thấy thiên nhan; khi thức giấc, con no thoả nhìn chân dung Chúa.     – Đáp.

 

ALLELUIA:  Tv 110: 8ab

Alleluia, alleluia! – Lạy Chúa, mọi gới răn Chúa được lập ra cho tới muôn đời. – Alleluia.

 

PHÚC ÂM:  Lc 19 (11-28)

“Sao ngươi không gửi bạc Ta ở ngân hàng”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán thêm một dụ ngôn nữa, vì Người đã đến gần Giêrusalem, mà dân chúng lại cứ tưởng là Nước Thiên Chúa sắp xuất hiện trong giây lát. Vậy Người phán rằng:

“Có người quý tộc kia đi phương xa để được phong vương rồi trở về. Ông cho gọi mười người tôi tớ đến, giao cho họ mười nén bạc và dặn rằng: ‘Hãy làm lợi cho đến khi ta trở về’. Nhưng các người dân của ông ấy ghét ông, sai người đi theo mà rằng: ‘Chúng tôi không muốn ông ấy làm vua chúng tôi’. Được phong vương rồi ông trở về, cho gọi các tôi tớ mà trước kia ông đã giao tiền cho, để biết mỗi người đã làm lợi được bao nhiêu.

“Người thứ nhất đến và thưa: ‘Tâu vua, nén bạc của vua đã sinh lợi được mười nén’. Nhà vua bảo: ‘Được, hỡi người tôi tớ tốt lành, ngươi đã trung tín trong điều nhỏ mọn, ngươi sẽ được quyền cai trị mười thành’. Người thứ hai đến thưa: ‘Tâu vua, nén bạc của vua đã sinh lợi được năm nén’. Nhà vua đáp: ‘Ngươi cũng vậy, hãy cai quản năm thành’.

“Người thứ ba đến thưa: ‘Tâu vua, đây nén bạc của vua, tôi còn giữ trong khăn, vì tôi sợ ngài: ngài là người hà khắc, và lấy cái ngài không gửi, gặt cái ngài không gieo’. Vua phán rằng: ‘Hỡi đầy tớ bất lương, ta cứ lời ngươi mà xử ngươi. Ngươi đã biết ta là người hà khắc, lấy cái ta không gửi, gặt cái ta không gieo, sao ngươi không gửi bạc ta ở ngân hàng, để rồi khi ta trở về, ta có thể lấy cả vốn lẫn lời’.

“Vua liền bảo những người đứng đó rằng: ‘Hãy lấy nén bạc của nó mà trao cho người đã có mười nén’. Họ tâu rằng: ‘Tâu vua, người ấy đã có mười nén rồi’. Vua đáp: ‘Ta nói cùng các ngươi: Ai có sẽ cho thêm, và người đó sẽ được dư dật; còn ai không có, người ta sẽ lấy đi cả cái nó đang có. Còn những kẻ nghịch cùng ta, không muốn ta làm vua, hãy đem chúng ra đây và giết chúng trước mặt ta”. Nói thế rồi Chúa liền dẫn họ lên Giêrusalem.

Đó là lời Chúa.

 

Suy niệm:

Khi Đức Giêsu đến gần Giêrusalem, nhiều người nghĩ rằng Nước Thiên Chúa sắp xuất hiện rồi.

Họ cho rằng khi Ngài tiến vào thành thánh lẫm liệt như một vị vua,

Nước ấy sẽ bừng tỏa trọn vẹn trên đoàn dân của Thiên Chúa (c. 11).

Thật ra Nước Thiên Chúa không đến nhanh như họ nghĩ.

Đức Giêsu còn phải chịu đau khổ, chết, rồi được phục sinh.

Sau đó Giáo Hội còn phải chờ một thời gian dài trước khi Nước Thiên Chúa đến cách viên mãn qua việc Ngài trở lại.

Thời gian của Giáo Hội là thời gian đợi chờ, thời gian lo làm ăn sinh lợi với những gì Chúa tặng ban.

Đó chính là ý nghĩa của dụ ngôn trong bài Tin Mừng hôm nay.

Một nhà quý tộc kia đi xa để lãnh nhận vương quyền.

Trước khi đi ông gọi mười người đầy tớ lại, và trao cho họ mỗi người một số tiền không lớn lắm, là một đồng mina.

Ông ra lệnh: “Hãy lo làm ăn sinh lợi cho tới khi tôi đến” (c. 13).

Khi nhà quý tộc trở về trong tư cách là vua, ông truyền gọi các đầy tớ lại để họ báo cáo về công việc làm ăn.

Hai người đầy tớ đầu tiên đã sinh lợi không ít.

Một người được lời thêm mười đồng, người kia được thêm năm đồng.

Cả hai được vua ban thưởng rất trọng hậu, cho cai trị các thành phố.

Còn người thứ ba trả lại cho nhà vua đồng mina anh đã nhận.

“Thưa Ngài, đồng mina của Ngài đây, tôi đã giữ kỹ nó trong khăn.”

Tất cả tội của người đầy tớ này nằm ở thái độ giữ kỹ.

Giữ kỹ thì chẳng mất gì, vẫn còn nguyên vẹn.

Nhưng giữ kỹ lại không thể làm cho đồng tiền sinh lời.

Hơn nữa, giữ kỹ là không vâng lời ông chủ trước khi đi: “Hãy lo làm ăn!”

Người đầy tớ sợ ông chủ, vì ông là người nghiêm khắc (c. 21).

Chính vì sợ làm ăn thua lỗ, sợ bị ông chủ trừng phạt mà anh chọn thái độ chắc ăn là giữ kỹ đồng vốn trong khăn.

Thái độ này không được ông chủ, nay trở thành nhà vua, chấp nhận.

“Tại sao anh không gửi tiền của tôi vào ngân hàng, để khi trở về, tôi mới rút được cả vốn lẫn lời chứ ?” (c. 23).

Ý của chủ là đồng tiền cần phải được đầu tư để sinh lời.

Nỗi sợ đã làm cho anh đầy tớ mất đi sự liều lĩnh cần thiết.

Bài Tin Mừng nhắc các Kitô hữu một điều cần.

Giữ kỹ, giữ nguyên những gì Chúa ban vẫn chỉ là một thái độ tiêu cực.

Kitô hữu là người tích cực sử dụng đồng vốn nhận được để sinh lời.

Ra khỏi thái độ rụt rè, sợ hãi, để dám nghĩ, dám làm việc lớn cho Chúa, đó mới là thái độ đúng đắn của người Kitô hữu có trách nhiệm.

Nếu không liều lĩnh trong những dự tính và hành động, nhiều nén bạc Chúa ban sẽ bị bỏ quên mãi trong khăn.

Ông chủ trong dụ ngôn thật ra không phải là người ham lời.

Ông chỉ muốn các đầy tớ trung tín trong việc rất nhỏ (c. 17).

Nhờ dấn thân làm việc cho Nước Chúa mà người Kitô hữu được lớn lên.

 

Cầu nguyện:

Lạy Chúa Giêsu, xin cho con dám hành động theo những đòi hỏi khắt khe nhất của Chúa.

 Xin dạy con biết theo Chúa vô điều kiện, vì xác tín rằng: Chúa ngàn lần khôn ngoan hơn con,

Chúa ngàn lần quảng đại hơn con, và Chúa yêu con hơn cả chính con yêu con.

 Lạy Chúa Giêsu trên thập giá, xin cho con dám liều theo Chúa mà không tính toán thiệt hơn,

anh hùng vượt trên mọi nỗi sợ, can đảm lướt thắng sự yếu đuối của quả tim, và ném mình trọn vẹn cho sự quan phòng của Chúa.

 Ước gì khi dâng lên Chúa những hy sinh làm cho tim con rướm máu, con cảm nghiệm được niềm vui bất diệt của người một lòng theo Chúa.

 

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.