Kính thưa cha,
Xin cha bỏ thời gian đọc câu chuyện của con và giúp ý kiến cho con trong một việc mà con buồn lòng từ bấy lâu nay.
Con lập gia đình đã hơn 10 năm nay, cuộc sống gia đình con rất là hạnh phúc. Trong gia đình, chồng con là 1 người chồng người cha mẫu mực, bên ngoài xã hội anh cũng được mọi người xung quanh quí mến vì nhiều tính tốt. Tóm lại nói về đời anh là một người không có gì đáng chê trách. Tuy nhiên điều làm con buồn phiền là đời sống đạo của anh. Anh xuất thân từ gia đình đạo gốc nhưng không bao giờ xưng tội và rước lễ, vì anh không có lòng tin vào Đạo. Anh vẫn đi tham dự thánh lễ và thực hiện đầy đủ các nghi thức khác như rửa tội cho con cái, đọc kinh trong gia đình… nhưng làm việc đó chỉ vì con muốn chứ không phải vì anh thấy được sự thiêng liêng và tin tưởng vào Chúa. Con nhiều lần khuyên nhủ nhưng chồng con cứ nói rằng anh sống đầy đủ bổn phận với gia đình, lương thiện, ngay thẳng… như vậy trước mặt Chúa anh vẫn tốt hơn nhiều người tỏ ra ngoan đạo nhưng thật sự có đời sống riêng tư đầy tội lỗi. Lý do làm chồng con có những tư tưởng như vậy bắt nguồn từ Ba Má chồng của con. Ba Má chồng của con làm Chủ tịch của một cộng đồng Công giáo từ cả chục năm nay. Ông bà bỏ hết thời gian, tâm trí và cả tiền bạc cho nhà thờ, cho cộng đồng. Đối với người ngoài, ông bà thật là mẫu mực, không bỏ sót 1 thánh lễ nào, không bỏ qua 1 dịp hành hương, tĩnh tâm nào nhưng trong gia đình lại thiếu sót bổn phận làm cha mẹ. Ba má chồng con không hề quan tâm, gần gũi gì với con cái hết vì chẳng mấy khi ở nhà, đến nỗi anh em bất hoà, đứa bỏ học đứa bỏ nhà đi cũng không quan tâm, không tìm kiếm. Chồng con sống tự lập từ nhỏ, trải qua bao nhiêu khổ cực mới có được cuộc sống tốt đẹp ngày hôm nay, do đó anh luôn tự tin vào bản thân mình. Anh cho rằng muốn đạt được kết quả, tốt nhất là nhờ vào nỗ lực của bản thân chứ không cần phải trông cậy vào ai cả, vì trước mắt là Cha Mẹ của anh sống đạo gương mẫu như vậy mà có đem lại điều gì tốt đẹp cho gia đình, con cái đâu. Thêm nữa chúng con biết mấy vị linh mục mà người thì ưa đánh bài, ăn nhậu, người lại bôi nhọ, nói xấu con chiên… nên chồng con càng có lý do mạnh mẽ để nói rằng không muốn xưng tội và rước lễ với mấy vị linh mục đó nói riêng và nói chung là có Đạo cũng đâu có làm cho người ta tốt hơn. Dĩ nhiên anh cũng biết nhiều tấm gương tốt của các vị linh mục, hay nhiều người khác nữa, nhưng anh cho rằng đó là tại bản thân của những người đó tốt chứ không phải tại vì Đạo.
Thưa cha con biết lý lẽ của chồng con là không đúng, đành rằng anh có lý trong những trường hợp đơn lẽ nhưng mình là người có đạo mà không tin tưởng vào sự thiêng liêng của Thiên Chúa thì thật là có tội. Chồng con thường không đi dự thánh lễ trừ ra khi con “rủ” thì anh đi ngay chỉ vì muốn vợ con vui vẻ. Con mong sao chồng con hiểu được sự mầu nhiệm của Chúa và tin tưởng với tấm lòng mà không biết phải nói làm sao. Mỗi lần con khuyên thì anh cũng im lặng nghe và ra vẻ đồng ý lắm nhưng con biết thật lòng anh không cảm thấy như vậy. Thưa cha mong cha giúp cho con những lời khuyên hữu ích.
Mong cha trả lời cho con trong mục Hỏi Đáp về Đạo của Dongcong.net. Con cám ơn cha và chúc cha nhiều sức khoẻ. (C.T.)
C. T. mến,
Không hiểu sao mà sau khi đọc đi đọc lại những dòng tâm sự của C. T., tôi lại liên tưởng đến đoạn Phúc Âm về người cha bảo hai con mình ra đồng làm việc. Đứa anh thì dạ ngay lập tức, nhưng rồi lại không đi. Trong khi đó đứa em chối không đi, nhưng sau đó lại hối hận và dạ… (Matthêu 21: 28-30)
“Dạ-không hay không-dạ,” như mọi người chúng ta đều biết, cả hai đều có ưu và khuyết. Chắc hẳn là người tín hữu tốt, chúng ta đều cần phải noi gương Chúa Giêsu và Mẹ Maria luôn thưa lời “Xin Vâng” và sống lời thưa vâng của mình trong mọi hoàn cảnh cuộc đời.
Tôi có một người chị họ sang Mỹ được 10 năm… vẫn chưa biết lái xe. Và cứ tình trạng này thì có lẽ chị sẽ không bao giờ lái xe. Lý do? Thấy xe chạy lẹ và thấy nhiều cảnh tai nạn xe hơi xảy ra hằng ngày cho nên chị sợ. Gia đình khuyên chị nên tin tưởng nơi mình, học thi lái xe đàng hoàng và lái xe cẩn thận, rồi mọi sự phó thác cho Chúa và Đức Mẹ… nhưng rốt cuộc chị cũng chọn không lái xe.
Trường hợp của chồng C. T. thì khác. Có lẽ không phải vì sợ người này hay sợ cha nọ mà anh đã chọn không xưng tội rước lễ… Theo như C. T. trình bày thì có lẽ những phản ứng hiện thời của chồng C.T. đối với đạo Công Giáo có lẽ cũng không có gì là khó hiểu — anh đang phẫn uất vì một số gương mù gương xấu nơi những người mà anh đã từng tin tưởng, trọng kính. Chúng ta thấy gương mù tai hại là dường nào. Nhưng dù sao đi nữa, theo tôi nghĩ thì có lẽ còn nhiều lý do phức tạp khác nữa mà mình không biết. Tại vì, nếu suy cho cùng, đâu có ai mà dại đến nỗi lại để một vài hành vi không tốt của người khác điều khiển cả cuộc sống đời này lẫn đời sau của mình chứ. C. T. thử nghĩ xem có đúng không?
Nhưng mà như thế này… C. T. hãy cám ơn Chúa vì đã ban cho mình một người chồng, xét về phần đời, mẫu mực và nhiều đức tính tốt. Và còn “thương vợ nể con” nhất là mỗi khi C. T. “rủ” ảnh đi lễ. Không chừng Chúa đang muốn dùng C. T. để giúp ảnh? Tôi hy vọng và cầu nguyện để ước gì qua đời sống đạo chân thành của C. T. dần dần anh sẽ nhận ra được “CHÂN LÝ.” Và chắc hẳn điều này cần phải có thời gian C. T. ạ. Một sớm một chiều không dễ xảy ra đâu.
Nói tóm, đây cũng là một cơ hội để mỗi người chúng ta xét lại chính cuộc sống của mình. Có lẽ nhiều khi trong cuộc sống chúng ta cũng đã dạ với Chúa nhưng rồi lại không. Hy vọng anh chồng của C. T. cũng chỉ tỏ ra không bên ngoài, nhưng thực sự bên trong anh đang dạ với Chúa.
Chúng ta cùng cầu nguyện cho nhau và cho hết mọi người được luôn sống thật với Chúa, với người khác, và với chính mình… đừng bao giờ gây gương mù gương xấu cho người khác… kẻo mà bị Chúa cột cối đá quăng xuống biển mà chớ.
Chúc Mừng Giáng Sinh và Năm Mới