THỨ SÁU TUẦN  XV  THƯỜNG NIÊN

 

BÀI ĐỌC I:   NĂM  II
Is 38: 1-6. 21-22. 7-8

“Ta đã nghe lời ngươi cầu nguyện, và Ta đã lau sạch nước mắt của ngươi”.

Trích sách Tiên tri Isaia.

Trong những ngày ấy Êdêkia đau gần chết. Tiên tri Isaia, con ông Amos đến thưa người rằng: “Chúa phán thế này: Ngươi hãy sắp xếp công việc nhà cửa của ngươi, vì ngươi sắp chết, không sống được nữa”. Êdêkia liền quay mặt vào vách, cầu nguyện cùng Chúa rằng: “Ôi lạy Chúa, con van xin Chúa, xin Chúa hãy nhớ lại: con đã sống ngay chính trước mặt Chúa, và đã làm những điều đẹp lòng Chúa”. Rồi Êdêkia than khóc lớn tiếng.

Bấy giờ Chúa phán cùng Isaia rằng: “Hãy đi nói với Êdêkia rằng: Đây Chúa là Thiên Chúa Đavít, tổ phụ ngươi, phán thế này: Ta đã nghe lời ngươi cầu nguyện, và Ta đã thấy nước mắt của ngươi. Ta sẽ cho ngươi sống thêm mười lăm năm nữa. Ta sẽ cứu ngươi và bảo vệ thành này khỏi tay vua Assyria”.

Isaia sai người đi lấy mẩu bánh trái vả đắp lên mụn ung độc, và vua liền khỏi bệnh. Bây giờ Êdêkia hỏi: “Có dấu nào cho ta biết coi ta còn lên đền thờ Chúa được chăng?” Isaia đáp: “Đây là dấu lạ Chúa ban cho vua, vì Chúa sẽ thực hiện lời Người đã phán: “Ta sẽ làm cho bóng đã ngả trên bảng độ Acaz lui lại mười độ”. Và mặt trời lui lại mười độ.

Đó là lời Chúa.

 

ĐÁP CA:  Is 38: 10. 11. 12. 16

Đáp: Lạy Chúa, xin cứu mạng sống con, ngõ hầu con khỏi phải chết (c. 17b).

Xướng: 1) Con đã từng nói: Đến nửa đời con, con sẽ đi đến cửa địa ngục. Con sẽ bị giam giữ những năm cuối đời con.     –  Đáp.       

2)  Con đã từng nói: Con sẽ không nhìn thấy Thiên Chúa trong đất nước những kẻ nhân sinh: con sẽ không còn thấy người ta nữa, không còn trông thấy dân chúng sống yên vui.     –  Đáp.

3)  Miêu duệ con đã xa cách và lìa bỏ con, như chiếc lều của những mục tử. Như người thợ dệt, con lôi cuốn đời sống con đi; con chặt đứt nó, khi nó còn muốn kéo dài.     –  Đáp.

4)  Lạy Chúa, đời sống con là như thế, và đời sống tinh thần của con cũng như vậy, nhưng xin Chúa hãy thuyên chữa và cứu sống con”.     –  Đáp.      

 

ALLELUIA:  Tv 129: 5

Alleluia, alleluia! – Con hy vọng rất nhiều vào Chúa, linh hồn con trông cậy ở lời Chúa. – Alleluia.

 

PHÚC ÂM:  Mt 12: 1-8

“Con Người cũng là chủ ngày sabbat”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, vào ngày Sabbat, Chúa Giêsu đi ngang cánh đồng lúa. Các môn đệ của Người đói, liền bứt bông lúa mà ăn. Thấy vậy, các người biệt phái thưa với Người rằng: “Kìa, các môn đệ của Ngài làm điều không được phép làm trong ngày Sabbat”. Người nói với các ông rằng: “Các ông không đọc thấy Đavít và những người đi với ông đã làm gì khi đói lả sao? Các ông cũng không đọc thấy Đavít vào đền thờ Chúa ăn bánh trưng hiến, bánh mà ông và các kẻ theo ông không được phép ăn, chỉ trừ các tư tế được ăn mà thôi sao? Hay các ông không đọc thấy trong luật rằng: Ngày Sabbat, các tư tế trong đền thờ vi phạm ngày Sabbat mà không mắc tội đó sao? Tôi bảo cho các ông biết, đây có Đấng còn trọng hơn đền thờ nữa. Vì nếu các ông biết được điều này là, ‘Ta muốn lòng nhân từ, chứ không muốn hy lễ’, chắc các ông không bao giờ lên án những người vô tội, vì chưng Con Người cũng là chủ ngày Sabbat”.

Đó là lời Chúa.

 

SUY NIỆM:

Đức Khổng Tử đòi người quân tử phải có năm đức tính gọi là ngũ thường.

Đứng đầu của ngũ thường là lòng nhân.

Ngài viết: “Người quân tử mà bỏ đức nhân thì làm sao được gọi là quân tử?

Người quân tử dù trong một bữa ăn cũng không làm trái điều nhân,

dù trong lúc vội vàng cũng theo điều nhân (Luận Ngữ, IV, 5).

Trong giáo huấn của Đức Giêsu, lòng nhân có một chỗ đứng đặc biệt.

Hai lần câu này của ngôn sứ Hôsê được trích dẫn trong Mátthêu:

“Ta muốn lòng nhân, chứ đâu cần lễ tế” (9, 13; 12, 7).

Xem ra câu này không dễ hiểu, nên Ngài khuyên ta học cho biết ý nghĩa.

Giữ ngày sabát là điều rất quan trọng trong Do thái giáo.

Theo Luật Chúa, đó là ngày nghỉ ngơi, ngừng mọi công việc.

Đối với người Pharisêu, bứt lúa được xem như gặt lúa, nên là việc bị cấm làm.

Hành vi bứt lúa của các môn đệ bị coi là vi phạm ngày sabát.

Thay vì trách họ theo lời người Pharisêu, Thầy Giêsu lại bênh vực họ.

Ngài trưng dẫn trường hợp Đavít và các thuộc hạ khi đói bụng

đã ăn bánh thánh hiến vốn dành riêng cho các tư tế (Lv 24,5-9; 1 Sm 21,1-6).

Hiển nhiên đây là chuyện vi phạm Lề Luật vì có nhu cầu chính đáng.

Nếu chấp nhận chuyện Đavít thì càng phải chấp nhận chuyện của các môn đệ,

vì họ đi theo một Đấng mà Đavít phải gọi là Chúa (Mt 22, 43).

Luật giữ ngày sabát thật ra không phải là một đòi buộc luân lý tuyệt đối.

Các tư tế phải làm việc phụng sự Chúa, chuẩn bị các lễ vật vào ngày sabát.

Nếu họ được phép vi phạm ngày sabát mà không mắc tội (c. 5),

thì huống hồ là Thầy Giêsu và các môn đệ của Ngài,

những người làm việc cho Nước Trời, nhưng lại phải chịu đói nên mới bứt lúa.

Đức Giêsu không có thái độ bất kính với ngày sabát.

Nhưng Ngài là chủ ngày sabát, Ngài có quyền xác định điều gì được phép làm.

Ngài thấy gánh nặng đè lên con người bởi những cấm đoán chi li,

khiến con người ngột ngạt, mệt mỏi.

Giữ Luật phải đem lại cho con người hạnh phúc,

phải đi với lòng nhân.

Giữ Luật mà cứng nhắc, thiếu lòng nhân, lòng bao dung,

thì đó là thứ hy lễ Chúa không cần (Hs 6, 6).

Thật ra không có sự đối nghịch giữa luật lệ với lòng nhân.

Giữ luật là cách biểu lộ lòng nhân, vì luật trên hết là luật yêu thương.

Người giữ luật thực sự là người có khuôn mặt vui tươi và trái tim rộng mở.

Khi yêu thì người ta trở nên chi li.

Không phải chi li để xét đoán người khác.

Nhưng chi li vì thấy những nhu cầu nhỏ bé của tha nhân.

Chỉ xin giữ mọi luật lệ nhỏ bé thật chi li, chỉ vì yêu bằng tình yêu quá lớn.

Cầu nguyện:

Lạy Chúa Giêsu, vì con bé nhỏ,

nên xin yêu ngài bằng khả năng bé nhỏ của con.

Cho con biết yêu

những công việc bé nhỏ mỗi ngày,

những công việc âm thầm,

những bổn phận mà con làm vì yêu mến.

Cho con biết yêu những hy sinh bé nhỏ mỗi ngày,

vui lòng đón nhận những thánh giá tuy nhỏ,

nhưng làm tim con đau đớn.

Cho con biết yêu tinh thần bé nhỏ của trẻ thơ,

đơn sơ thú nhận mình yếu đuối và bất lực,

sung sướng nương tựa vào duy một mình Chúa.

Hơn nữa, xin cho con can đảm,

dám chọn những gì giúp con trở nên bé nhỏ hơn,

nhờ đó con vui tươi phục vụ mọi người

và hạnh phúc khi thấy Chúa lớn lên trong con.

Mỗi lần bị cám dỗ tự cao,

xin cho con biết ngắm nhìn con đường Chúa đã đi,

con đường bé nhỏ và khiêm hạ.

Ước gì con được làm bạn của Chúa

trên đường từ Bêlem đến Núi Sọ,

và được ở bên Chúa trong Nước Trời. Amen.

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ