Năm tôi sáu tuổi, tôi được ba thưởng cho một chiếc xe đạp, đó là dịp tôi tốt nghiệp tiểu học. Mỗi buổi chiều, sau khi đã ăn cơm, bầu trời đã tắt nắng và không khí bắt đầu dịu mát là tôi đem xe ra tập chạy với sự trợ giúp của ba.
Một lần, cái dây xích bị tuột ra, ba tôi đang loay hoay sữa thì tôi vô tình đạp vào cái bi đan, bánh xe quay mạnh và cái dây xích đã quấn bàn tay ba vào ổ nhíp, cắt sâu một vết dài trên lưng bàn tay, máu chạy linh láng, tôi hét lên vì sợ hãi và té từ trên bàn ngồi xuống trong lúc hốt hoảng kêu mẹ tôi. Nhìn khuông mặt của ba, tôi biết ông đau đớn lắm, nhưng tôi vẫn nhớ rõ một điều, ba không hề quát mắng hay to tiếng kêu than.
Sau ngày đó, tôi không bao giờ tập chạy xe đạp nữa, mặc dầu vào thời đó, thập niên 1960, nếu có một chiếc “quái xế” như tôi là một hãnh diện rất lớn.
Rồi tôi lớn lên theo thời gian, đã có nhiều lần cầm tay ba, chạm vào vết thẹo, tôi lại cảm thấy đau đớn và ân hận trong lòng mặc dầu ba chưa một lần nhắc lại hoặc trách mắng. Một lần tôi hỏi ông, ba có giận con không, ba mĩm cười nói, ‘không ! ba chưa bao giờ giận con, vì ba thương con.” Ba nói tiếp: “ Vết thẹo nầy nhắc nhớ ba là cuộc đời nầy dầu như thế nào thì ba vẫn luôn thương yêu con !”
Tôi vẫn luôn nhớ đến ba với tấm lòng biết ơn, tình yêu của ba đã giúp tôi đứng vững và sống tốt giữa bao sóng gió và thử thách của cuộc đời. Câu chuyện ấy giúp tôi biết cảm thông với mọi người khi những va vấp, đụng chạm thiệt thòi xảy đến, câu chuyện ấy dạy tôi biết tha thứ cho những ai gây đau thương, phiền muộn cho tôi giữa cuộc sống.
Nhưng quan trọng hơn, câu chuyện ấy giúp tôi cảm nhận một tình yêu lớn lao, kỳ diệu hơn của Chúa, tình yêu của một người “Dám hiến mạng sống cho bạn hữu mình” (Yn 15, 13). Ngày nay, mỗi lần nhìn vào thân xác của chúa Giê-su trên thập tự giá, tôi rùng mình nhớ đến cái cảm giác lúc tôi đụng vào vết thương trên lưng bàn tay của ba mà ký ức còn đậm sâu về nỗi đớn đau vô cùng trên khuông mặt của ba đã vì yêu thương tôi mà gánh chịu.
Nhớ đến ba, nhớ đến câu chuyện năm xưa tôi lại nhớ đến những thương đau mà Chúa đã gánh chịu và tôi sẽ cố gắng, quyết tâm không làm điều gì gây đau đớn cho bất cứ ai nữa, vì “Điều gì các người làm cho những kẻ bé mọn đây là các con cũng đã làm cho ta !!!” (Mt 25, 45)
Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa hằng luôn yêu thương con. Xin dạy con biết theo gương Chúa để biết sống và yêu thương mọi người như Chúa đã yêu thương con, amen.
Tận Hiến Đồng Công Houston.
(Due Tran)
Một Ý kiến, RSS