Kính thưa cha,
Con nhờ cha làm cố vấn cho con. Chuyện là hiện nay con có 1 vợ 2 con, nhưng vợ con lại có căn bệnh tâm thần thường vào nhà thương chữa trị hằng năm. Nay được Chúa đoái thương ban cho vợ con không vào nhà thương khoảng 3 năm 6 tháng rồi. Cảm tạ Thiên Chúa vợ con không vào nhà thương cũng không có nghĩa là người bình thường, vẫn phải uống thuốc thường lệ. Con sống với vợ con, rất là khó khăn. Con có nhớ trong 1 đoạn Kinh Thánh có nói: Chính lúc quên mình là khi gặp lại bản thân. Vậy nếu trong cuộc sống lứa đôi, vợ con sai trái con có vẫn phải chìu theo vợ con không? Hay là phải làm thế nào vậy cha? Vì con có giải thích cho vợ con nghe nhưng chỉ được thời gian rất ngắn đâu lại hoàn đó. Con vẫn biết Chúa Giêsu có nói: Không phải Thầy nói các con phải tha 7 lần mà là 77 lần 7. Nhưng nếu vợ con vẫn coi đó là mình đúng thì sao hả cha? Vì vợ con có sẵn căn bệnh tâm thần nên con cũng thật sự vất vả lắm với cuộc sống hôn nhân. Con thì không muốn mất lòng với Chúa cũng như trái với luật Hội Thánh. Nên con cũng dâng hết cho Chúa cuộc sống gia đình con rồi. Tóm gọn con muốn cha giúp ý giúp lời. Khi ở với 1 người tâm thần, thì con phải đối phó làm sao? Kính mong cha giúp con để con hoàn thành sứ mệnh của Chúa giao phó cho con. (PTN)
Anh PTN mến,
Cha xin góp một vài điểm về tâm trạng của PTN: “Khi ở với một người vợ mắc bệnh tâm thần, thì con phải đối phó làm sao?”
1. Chúng ta nên thâm tín một điều là người mắc phải chứng bệnh tâm thần là người không luôn luôn bình thường — trong tư tưởng, lời nói, việc làm, cũng như trong cách cư xử hằng ngày. Và chính vì những sự không bình thường này đã làm cho những người sống chung khó chịu và nhiều khi cũng “bị lây” theo nữa. Về điểm này, cha khuyên PTN đừng chấp nhất vợ mình làm gì.
2. Sự không bình thường này có thể do di truyền gây nên, hoặc do những căng thẳng tích tụ lâu ngày trong cuộc sống, v.v… Các bác sĩ chuẩn bệnh, và có thể cầm bệnh hoặc chữa bệnh qua những phương pháp trị liệu tân tiến ngày nay. Tuy nhiên, cha vẫn tin tưởng và hy vọng rằng với sự quan tâm, thông cảm, ân cần săn sóc yêu thương… nhất là qua sự vui vẻ và nhẫn nhục chịu đựng của PTBN, không những cơn bệnh của vợ sẽ dịu bớt phần nào mà tâm hồn của PTN cũng sẽ cảm thấy bình an. Chắc chắn con người có giới hạn. Nhiều lúc, chính mình không thể kiềm chế được mình. Chúng ta chấp nhận điều đó. Và chúng ta hãy chạy đến với Chúa và Đức Mẹ. Chắc chắn các ngài sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu. PTN đã cố gắng làm hết sức mình. Và Chúa cũng chỉ mong thế thôi.
PTN mến,
Chính lúc này là lúc vợ mình cần được yêu thương hơn hết. Cha sẽ tiếp tục cầu nguyện cho PTN, cho chị, và cho hai con của PTN. Nguyện xin Chúa ban cho PTN được ơn can đảm chịu đựng và hăng hái dấn thân phục vụ vợ con trong lúc này. Cách riêng, cầu xin Chúa và Đức Mẹ ban cho chị sớm bình phục.
Thân mến trong Chúa Kitô,