MỘT CHUYỆN TÌNH

(Anh chị mến, em đọc bài “Một Chuyện Tình” của cha Lê Quang Uỷ, Dòng Chúa Cứu Thế, thấy hay và giống tâm trạng của em. Em xin chia sẻ để quí anh chị cùng đọc, cầu nguyện và suy tư thêm về ơn gọi tận hiến của mình. Em Phương Quách, MN.)

 

Một hôm, tôi dậy sớm để xem cảnh hừng đông vừa mới hé. Ôi công trình của Thiên Chúa mới diễm lệ xiết bao. Mắt ngắm nhìn, tôi ngợi khen Thiên Chúa về những kỳ công nhiệm mầu….

Tôi ngồi đây, và thấy rằng Chúa hiện diện.

Người hỏi tôi: “Con có yêu mến Ta không?”

Tôi đáp: “Lẽ tất nhiên, lạy Chúa! Chúa là Thiên Chúa và Đấng Cứu Độ con!”

 

Và người hỏi: “Nếu con mang khuyết tật, con có còn yêu mến Ta không?”

Tôi ngỡ ngàng, nhìn xuống tay chân và toàn bộ hình hài, rồi nghĩ rằng có bao điều tôi sẽ không tài nào làm được, ngay cả những điều tôi thấy là đương nhiên.

Và tôi trả lời: “Hẳn là sẽ rất khó đấy, lạy Chúa, nhưng…. Con vẫn yêu Chúa!”

 

Người lại hỏi: “Nếu con mù, con có còn yêu các thọ tạo của ta chăng?”

Làm sao có thể yêu một điều mình không thể thấy nhỉ? Và tôi nghĩ đến bao nhiêu người mù trên thế giới, và biết bao người trong số họ vẫn cứ yêu mến Chúa và muôn thọ tạo của Người.

Thế nên tôi đáp lời: “Nghĩ như thế thật đau lòng, nhưng…. Con vẫn yêu mến Ngài!”

 

Chúa tiếp tục hỏi: “Nếu con điếc, con có con lắng nghe Lời Ta không?”

Làm sao lại có thể nghe được điều gì nếu tai mình bị điếc? Rồi tôi chợt hiểu:  Nghe lời Chúa không chỉ bằng đôi tai, mà bằng chính tâm hồn.

Tôi trả lời: “Thật khó lòng làm như thế, nhưng…. Con vẫn yêu mến lời Ngài!”

 

Người lại hỏi: “Nếu con câm, con vẫn còn ca tụng Danh Ta chứ?”

Làm sao có thể ca tụng khi mình không còn giọng hát? Rồi tôi chợt nhận ra:  Chúa muốn tôi ca lên từ đáy sâu tấm lòng chân thật. Tiếng ca của tôi dẫu có thế nào cũng được. Và ngợi khen Chúa không chỉ là ca hát, nhưng trong những ngày gian nan, tôi sẽ ca ngợi Chúa bằng cách cảm tạ Người. Vì thế tôi mới nói: “Dù con không thể hát, con vẫn còn ca ngợi Chúa đến trọn đời!”

 

Đến đây, tôi cứ ngỡ rằng mình đã trả lời quá hay, nhưng…. Chúa chợt hỏi: Thế, vì sao con phạm tội?”

Tôi vội trả lời: “Vì con chỉ là con người, con chưa phải trọn lành”.

 

“Thế sao khi yên ổn, con lại đi xa Ta thế? Vào những lúc nguy nan, con mới biết cầu nguyện hết lòng?”

Tôi đành nín lặng, và tôi chỉ còn biết khóc…

 

Chúa lại dồn dập hỏi: “Sao con chỉ hát với Cộng đoàn và trong những buổi tĩnh tâm? Sao con chỉ kiếm tìm Ta trong những khi thờ phượng? Sao con cầu xin bao nhiêu thứ chỉ vì mình con? Sao con cầu xin mà lại thiếu lòng xác tín?”

Lệ trào mi chảy xuống má của tôi…….

 

“Sao con xấu hổ về ta? Sao không rao giảng Tin Mừng cho đến nơi đến chốn? Sao khi gặp gian truân, con lại đi thở than với người khác, trong khi chính Ta trao vai cho con tựa vào mà khóc? Sao con lại chối từ Ta cho con cơ hội phục vụ vì Danh Ta?”

Tôi muốn trả lời, nhưng còn biết nói gì đây?

 

“Ta ân ban cho con sự sống, đâu có phải là để con dứt bỏ!

Ta ân ban cho con tài năng để phục vụ Ta, nhưng con đã vội quay lưng!

Ta mặc khải Lời Ta cho con, nhưng con không chịu thêm gì trong hiểu biết!

Ta nói khó với con, nhưng con cứ bịt tai!

Ta chúc phúc cho con, nhưng con hướng mắt nhìn nơi khác!

Ta sai tôi tớ đến với con, nhưng con ngồi yên khi họ bị đuổi xua!

Ta nghe lời con cầu và đã nhậm lời mọi điều con cầu khẩn.

Vậy con có thực sự yêu mến ta chăng?”

Tôi không thể trả lời. Làm sao trả lời đây? Tôi vô cùng bối rối. Tôi không còn lời biện bạch. Tôi có thể nói gì đây? Lòng kêu thét và mắt tôi đẫm lệ, tôi trình người: ”Lạy Chúa, xin thứ tha, con không xứng làm con của, Chúa!”

Chúa đáp lời: “Ân huệ của Cha đấy, con ơi!”

 

Tôi bèn hỏi: “Sao Chúa vẫn tha thứ cho con? Sao Chúa lại yêu con đến thế?

Chúa trả lời: “Vì con là công trình Sáng Tạo của Ta. Con là con của Ta. Ta chẳng thể nào bỏ rơi con.

Khi con khóc, Ta đồng cảm và cùng khóc với con.

Khi con hớn hở reo vui, Ta cùng cười với con.

Khi con suy sụp tinh thần, Ta luôn khích lệ con.

Khi con vấp ngã, Ta nâng con chỗi dậy.

Khi con mệt mỏi, Ta đã bồng bế con trên tay.

Ta sẽ ở cùng con cho đến ngày sau cùng. Và Ta sẽ còn yêu thương con mãi mãi.”

 

Chưa bao giờ tôi khóc nhiều như thế. Làm sao tôi đã từng có thể sống dửng dưng? Làm sao tôi đã từng xúc phạm Chúa quá nhiều?

Tôi hỏi Chúa: “Vậy Chúa thương con đến mức độ nào?

Chúa đưa tay ra và tôi thấy dấu đinh xuyên thấu.

Tôi gục đầu dưới Chân Chúa Tôi.

Và lần đầu tiên trong đời

Tôi đã biết nguyện cầu thực sự……..

 

Lm. Lê Quang Uỷ, DCCT

Một Ý kiến, RSS

Your email address will not be published. Required fields are marked *

*