- CÁC NGƯƠI CỨ PHÁ ĐỀN THỜ NÀY, NỘI TRONG BA NGÀY TA SẼ DỰNG LẠI” – Lm. Đức Học, CRM
- ĐỀN THỜ - Lm. Nguyễn Thái
- THANH TẦY ĐỀN THỜ - Lm. Đinh Lập Liễm
- THANH TẨY ĐỀN THỜ - TGM. Giuse Ngô Quang Kiệt
- THANH TẨY ĐỀN THỜ NƠI THÂN XÁC CHÚNG TA – Lm. Inhaxiô Trần Ngà
- VÌ THƯƠNG, THIÊN CHÚA DẠY CHÚNG TA MỘT CÁCH SỐNG KHÔN NGOAN – Lm. Carolô Hồ Bạc Xái
“CÁC NGƯƠI CỨ PHÁ ĐỀN THỜ NÀY, NỘI TRONG BA NGÀY TA SẼ DỰNG LẠI”
Lm. Đức Học, CRM
Trong cuộc đời, Chúa Giêsu và các thủ lãnh Do thái luôn có những tranh chấp rất quyết liệt. Hôm nay một hình ảnh khác đã diễn ra ngay tại đền thánh Jêrusalem, không phải về các luật lệ, nhưng về vấn đề “kiếm tiền” đối với giới lãnh đạo Do Thái ở đền thờ.
Khi nói đến nơi ăn, chốn ở, chúng ta liền nghĩ đến ngôi nhà của mỗi người, hay mỗi gia đình…; và có thể nói, ai cũng muốn có một ngôi nhà, như ca dao Việt Nam thường nói: “An cư lạc nghiệp”. Quả thật, chỗ cư ngụ có an lành, vững chắc, thoải mái thì chúng ta mới yên tâm cho cuộc sống sinh hoạt thường nhật. Do đó, không lạ gì rất nhiều nơi trên thế giới trong những năm gần đây, nhà ở đã vùn vụt tăng giá. Có thể giới đầu tư nhà đất đã nhận ra những thiết yếu căn bản trong đời sống con người ngày nay, con người luôn đòi hỏi để chạy theo một nhịp sống đúng với thời đại tiên tiến; cũng có thể nói, “Thời đại computer” hoặc như ở bên Việt Nam gọi là, “Thời đại @”. Cũng vì thế, con người luôn mong mỏi một nơi chốn cho xứng với phẩm giá của họ. Và chắc chắn không ai muốn nhà mình ở lại trở thành một nơi tạp nhạp, lộn xộn…, kẻ vào người ra như nhà không chủ.
Đối với Thiên Chúa, Ngài không cần một nơi cư ngụ như con người. Nhưng thật sự phải nói, con người cần một nơi để đến gặp gỡ Thiên Chúa. Bởi vì, con người có hồn và xác. Vì thế, rất cần có một nơi để con người tụ họp thờ phượng Thiên Chúa, nơi đến với Ngài mỗi khi con người thấy mệt mỏi, thất vọng, cần sự giúp đỡ của Thiên Chúa.
Nhìn lại Tin Mừng hôm nay, chúng ta đã thấy vì tiền bạc, nên các nhà lãnh đạo Do Thái đã không xử dụng đúng với nơi chốn thiêng liêng. Trái lại, họ đã lợi dụng chính sự thiêng liêng để kiếm tiền, thay vì là nơi chỉ để cầu nguyện. “Đừng biến nhà Cha Ta thành nơi buôn bán”, một lời cảnh báo cho chính những người Do Thái thời đó, đặc biệt là giới lãnh đạo, cũng như cho tất cả mỗi người trong mọi thời đại.
Ngoài ra, còn một ngôi nhà khác mà chúng ta đều biết, đó chính là bản thân, hay nói đúng hơn là thân xác mỗi người. Thật vậy, ngay từ khi được sinh ra trong trái đất này, Thiên Chúa đã ủy thác cho mỗi người phải trở nên một “Ngôi Nhà Thiên Chúa”, tùy theo mỗi ơn gọi, bậc sống mà Ngài muốn; và chắc chắn, Thiên Chúa không bao giờ muốn ngôi nhà Ngài tạo dựng sẽ trở thành nơi chứa chấp phế liệu. Nói một cách khác, Thiên Chúa luôn muốn mỗi con người được Ngài tạo dựng sẽ trở nên một tạo vật tốt đẹp. Điều này mỗi người chúng ta cũng luôn biết làm đẹp, để tươi trẻ. Vì thế, luôn biết gìn giữ cho thân xác được khỏe mạnh, và trẻ trung, cho dù vẫn biết thời gian là luật đào thải. Do đó các thẩm mỹ viện đã đánh trúng tâm lý nhân loại nên họ đã kiếm được không ít những khoản lợi to lớn này. Ước mong mỗi người chúng ta biết chăm sóc cho thân xác thì cũng biết gìn giữ nó, vì đây là “Đền Thờ Chúa Thánh Thần”.
Lạy Mẹ Maria là Hiền Thê Chúa Thánh Thần, xin Mẹ cầu bầu cho mỗi người chúng con luôn biết gìn giữ cả thân xác lẫn tâm hồn được trong sạch vẹn toàn luôn mãi. AMEN.
Lm. Đức Học, CRM
ĐỀN THỜ
Lm. Nguyễn Thái
Giận hay phẫn nộ là một cảm xúc mạnh và rất bình thường của con người. Tục ngữ ca dao có câu: “Giận thì mắng, lặng thì thương.” Người đời bản tính vốn hiền, mặc dù khi nóng giận thì ai cũng tỏ ra hung dữ, thế nhưng khi cơn giận đã nguôi ngoai thì người ta lại ân hận về sự nóng giận của mình, và thương yêu ngay người mình vừa la mắng. Rất nhiều khi vì thương yêu nên mới giận mà la mắng, trách móc.
Đối với con người yếu đuối, giận dữ thường là nguyên nhân gây ra những vấn đề không tốt đẹp nơi gia đình và xã hội (Mt 5:22). Nó gây hậu quả dây chuyền. Chồng bực bội ở sở, về nhà la vợ. Vợ rầy con. Con đá chó, đánh mèo… Nó tạo ra bạo lực nơi gia đình dưới nhiều hình thức như đánh đập, la hét, chửi bới… Nó gây nên cảm giác xấu cho người khác và tạo nên sự ngăn cách trong các liên hệ. Thánh Phaolô khuyên chúng ta: “Anh em đừng bao giờ thốt ra những lời độc địa, nhưng nếu cần, hãy nói những lời tốt đẹp, để xây dựng và làm ích cho người nghe… Đừng bao giờ chua cay gắt gỏng, nóng nảy giận hờn, hay la lối thóa mạ, và hãy loại trừ mọi hành vi gian ác…” (Ep 4:29-32; 1 Cr 13: 4-7).
Đối với Thiên Chúa, sự phẫn nộ được thúc đẩy bởi lòng đạo đức thánh thiện khi đứng trước tội lỗi, lạm dụng, bất công xã hội, những hành vi chà đạp nhân phẩm con người và sự xúc phạm đến Thiên Chúa thì cảm xúc phẫn nộ này lại diễn tả một tâm huyết nhiệt tình cao độ: “Đừng làm nhà Cha Ta thành nơi buôn bán.” “Môn đệ liền nhớ lại câu Kinh Thánh: Sự nhiệt thành vì nhà Chúa sẽ thiêu đốt tôi” (Ga 2: 16-17).
Thánh Augustinô đã viết rằng niềm Hy Vọng có hai nàng nữ tì xinh đẹp: sự phẫn nộ và lòng can đảm. Phẫn nộ để không thực hiện điều không được phép làm; và can đảm để thực hiện điều có thể làm. Đúng như Thánh Augustinô đã nói, Chúa Giêsu đã nổi giận vì những lý do sau:
Thứ nhất, vì những người lãnh đạo tôn giáo đã quá chú tâm đến việc phụng tự, nghi lễ mà quên luân lý và đạo đức, quên rằng đền thờ là nơi thiêng thánh có sự hiện diện của Thiên Chúa. Họ quên rằng đền thờ là nơi để gặp gỡ Thiên Chúa, để cảm nghiệm về ân sủng và tình yêu của Ngài.
Theo luật của Chúa truyền dạy, dân chúng phải đến đền thờ để dâng của lễ. Của lễ hy sinh là một yếu tố quan trọng trong đời sống đức tin. Của lễ biểu tỏ chiều sâu của lòng thành thật; nó chứng tỏ chúng ta đặt Thiên Chúa và điều Ngài yêu cầu lên trên tất cả mọi của cải và nhu cầu riêng tư của chúng ta.
Theo luật Mô-sê, của lễ đòi hỏi chỉ là một con cừu đực tơ hay con dê đực con, hoặc một cặp chim bồ câu được hiến tế bởi các tư tế. Trong những nông trại, những con vật này rất dễ kiếm. Nhưng vào thời Chúa Giêsu, dân thành phố đã không còn nuôi những con vật này ở nhà nữa. Do đó khi đi đến đền thờ dâng của lễ, để cho việc tế tự trở thành dễ dàng, giới chức thẩm quyền của đền thờ cho phép việc buôn bán những con vật tế tự ngay tại tiền đường của đền thờ. Việc mua bán phải dùng những đồng tiền riêng của đền thờ. Nếu không có, phải đổi tiền Rôma sang tiền đền thờ ngay tại đó. Giới thẩm quyền lại cho mở thêm dịch vụ đổi tiền để phục vụ cho ích lợi của nhu cầu tế lễ.
Đền thờ biến thành chợ. Chợ thì ồn ào, trả giá, chửi bới, la ó, bẩn thỉu. Mua bán thì có lừa lọc. Đổi chác thì có gian lận. Tính chất thiêng liêng tôn giáo của đền thờ đã bị tục hóa. Đền thờ và nhu cầu cứu rỗi của dân chúng bị lạm dụng. Thay vì chỉ đường hướng lên Thiên Chúa, nó lại hướng dẫn người ta xuống cõi trần tục.
Ngày nay tại các cộng đoàn của người Việt Nam, nhiều nhà thờ nguy nga lộng lẫy cũng đã được xây dựng. Nhưng đôi khi nhà thờ đã trở nên một công trình để phô trương tài năng và tiền bạc của con người thay vì để ca tụng Thiên Chúa!
Thứ hai, những người lãnh đạo tôn giáo đã coi thường tính cách phổ quát của đền thờ. Đã khinh thường và loại trừ những người khác. Đền thờ Giêrusalem chia ra làm 5 khu vực như sau: 1- Khu cực thánh. 2- Khu của các vị tư tế. 3- Khu của dân Israel. 4- Khu của phụ nữ. 5- Khu của dân ngoại. Mặc dù phân chia ra làm năm cấp, nhưng tất cả đều có chỗ trong nhà của Thiên Chúa. Ngôi nhà phổ quát của Thiên Chúa dành cho mọi người, “cho tất cả mọi quốc gia” ở khắp mọi nơi trên trái đất, một nơi để cầu nguyện và thờ phượng Thiên Chúa. Nhưng những người lãnh đạo tôn giáo đã quên mất điều này và nghĩ rằng đền thờ là của riêng họ và dân tộc họ mà thôi. Họ đã quyết định biến khu vực thứ 5, dành cho dân ngoại thành khu chợ, buôn bán súc vật, và trao đổi tiền bạc!
Sự chiếm đóng của đế quốc Roma là một điều tủi nhục đối với người Do Thái. Đồng tiền Roma mang hình ảnh của hoàng đế Caesar là một sự phỉ báng nếu đem nó vào trong bốn khu vực kia của đền thờ. Vì thế, nó chỉ được sử dụng và lưu hành trong khu dân ngoại mà thôi. Do đó, khu vực dân ngoại đã bị loại trừ, không được coi là thuộc về Đền Thờ, Nhà Chúa, mà chỉ là khu họp chợ buôn bán đổi chác tiền bạc. Chúa Giêsu đã đánh đuổi những kẻ buôn bán, hất tung tiền bạc của những người đổi chác: “Hãy đem những thứ này ra khỏi đây, và đừng làm nhà Cha Ta thành nơi buôn bán” (Ga 2: 16).
Trong thời kỳ còn phân biệt và kỳ thị chủng tộc, những người da màu đã không được phép bước vào nhà thờ của những người da trắng. Gandhi người Ấn Độ Giáo, khi còn là một thanh niên, ông đã bước vào một nhà thờ Kitô Giáo để cầu nguyện, nhưng đã bị người hướng dẫn chỗ ngồi của cộng đoàn mời ra vì màu da của ông. Từ đó trở đi ông đã không bao giờ bước vào nhà thờ Kitô Giáo nữa, vì ông cảm thấy rằng những người Kitô Giáo còn thua xa những người Ấn Độ Giáo!
Thứ ba, Đền thờ Giêrusalem là biểu tượng của sự hiện diện của Thiên Chúa ở giữa dân Israel với tình yêu và sự trung thành của Ngài trong suốt chiều dài lịch sử cứu độ. Vì thế, đền thờ chiếm một vị trí rất quan trọng trong đời sống của dân chúng. Nó diễn tả sự trở về thành công sau bao nhiêu năm lưu vong. Nó là nơi hội họp của cộng đoàn trong thời gian bị người ngoại quốc chiếm đóng. Đền thờ Giêrusalem đã trở nên giống như tờ giấy căn cước, xác định căn tính và giá trị tinh thần của dân tộc Do Thái.
Nhưng tiếc thay, vì quá chú trọng đến ý nghĩa này, đền thờ đã trở nên một biểu tượng đầy hãnh diện và quyền lực của dân Do Thái. Nó là niềm kiêu hãnh của một dân tộc. Thay vì đền thờ chỉ đường hướng lên với Thiên Chúa, nó lại quy hướng người ta vào niềm kiêu hãnh của một dân tộc. Đó là lý do tại sao Chúa phẫn nộ và nói tiên tri về sự phá hủy của đền thờ: “Những gì anh em đang chiêm ngưỡng đó sẽ có ngày bị tàn phá hết, không còn tảng đá nào trên tảng đá nào” (Lc 21: 6; Mc 13: 2; Mt 24:2).
“Các ông cứ phá hủy đền thờ này đi, nội trong ba ngày Ta sẽ dựng lại… Người có ý nói đến đền thờ là thân thể Người” (Ga 2: 19-21). Đền thờ Giêrusalem bằng gỗ đá đã không hướng dẫn người ta hướng về với Thiên Chúa, nên vào năm 70 đã bị tướng Titus của đế quốc Roma phá hủy bình địa như lời tiên tri của Chúa Giêsu đã nói để chấm dứt đền thờ của thời Cựu Ước. Bắt đầu thời Tân Ước, chính thân xác của Chúa Giêsu sẽ là đền thờ vĩnh viễn để đưa tất cả mọi con người, từ khắp các quốc gia về với Thiên Chúa.
Mùa Chay Giáo hội kêu gọi ta hướng lòng lên với Thiên Chúa. Tìm về gặp gỡ Thiên Chúa, nơi sa mạc (Chúa Nhật thứ I Mùa Chay), trên núi cao (Chúa Nhật thứ II Mùa Chay), và hôm nay Chúa Nhật thứ III Mùa Chay, chúng ta gặp gỡ Thiên Chúa trong đền thờ, nơi Bàn Tiệc Thánh Thể.
Giáo Lý Công Giáo số 1324 dạy rằng: “Thánh Thể là nguồn mạch và đỉnh cao của sinh hoạt Giáo Hội. Các bí tích khác cũng như tất cả các thừa tác vụ trong Giáo Hội và các tác vụ tông đồ đều liên kết và quy hướng về Thánh Thể. Bởi vì Thánh Thể chứa đựng tất cả kho báu thiêng liêng của Giáo Hội, tức chính bản thân Chúa Kitô, lễ Vượt Qua của chúng ta.”
Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã lập lại lời của Công Đồng Vatican II (Lumen Gentium #11 và Presbyterorum Ordinis #5), và Sách Giáo Lý Công Giáo số 1324 để nhấn mạnh rằng “Thật vậy, phép Thánh Thể chí thánh chứa đựng tất cả của cải thiêng liêng của Giáo Hội: đó là chính Đức Kitô” (Ecclesia De Eucharistia #1).
Lm. Nguyễn Thái
THANH TẦY ĐỀN THỜ
Lm. Đinh Lập Liễm
Đền thờ là nơi qui tụ mọi người thành cộng đồng tôn thờ Thiên Chúa trong tinh thần và chân lý. Tôn thờ Thiên Chúa trong tinh thần và chân lý (Jn 4:23-24) là ngợi khen, cảm tạ, cầu nguyện với tinh thần đức tin, đức cậy và đức mến sâu sắc như Đức Maria đã thể hiện trong lời kinh Magnificat (Sách Giáo lý số 2906-2907).
Đền thờ Giêrusalem là một đền thờ nguy nga tráng lệ đã được vua Hêrôđê Cả ra lệnh trùng tu đại qui mô từ năm 19 trước công nguyên và mãi đến năm 63 sau công nguyên mới hoàn thành. Sự kiện Đức Giêsu xua đuổi kẻ buôn bán xẩy ra vào năm 27-28 sau Chúa Giêsu thì việc trùng tu đó kéo dài 46 năm (Jn 2:20). Điều này rất phù hợp với Thánh Luca 3,1-2 nói về ngày Chúa chịu phép rửa năm 15 đời hoàng đế Tiberiô. Đây là một nêu mốc khá chắc chắn để tính niên lịch của Chúa. Công việc trùng tu đền thờ đòi hỏi rất nhiều nhân công. Flavius Joseph nói rằng khi xong việc người ta phải thải về 18 ngàn thợ. Như thế mới thấy rằng Đền thờ Giêrusalem lớn lao và đẹp đẽ đến chừng nào (Mk 13:1-2).
Vào dịp lễ Vượt qua của người Do Thái, Đức Giêsu lên Giêrusalem, thấy người ta đổi tiền, mua bán súc vật làm ô uế Đền thờ, Ngài lấy làm khó chịu xua đuổi họ ra khỏi đền thờ: ”Đem tất cả những thứ này ra khỏi đây, đừng biến nhà Cha tôi thành nơi buôn bán” (Jn 2:16). Cũng nên biết là những người ở xa đến khó có thể đem theo súc vật để hiến dâng, cho nên việc mua bán súc vật trong Đền thờ là cần thiết hay ít ra được dung thứ. Vậy nếu việc mua bán súc vật là tiện lợi cho người từ xa tới, thì sao Đức Giêsu lại tỏ ra khó chịu, lên tiếng cảnh giác những người buôn bán súc vật quanh Đền thờ? Thưa chúng ta thấy có một số lý do:
Lễ Vượt qua của người Do Thái được tổ chức rất long trọng ở Giêsrusalem. Theo luật pháp, mọi người nam Do Thái sống cách xa Giêrusalem trong vòng 25 cây số bắt buộc phải đi dự lễ. Trong các lễ của người Do Thái, lễ Vượt Qua là lễ trọng nhất. Không phải chỉ có người Do Thái trong xứ Palestine đến dự lễ mà các người Do Thái ở khắp nơi (Act 2:15-11) cũng hướng về quê hương và mong được mừng lễ Vượt qua tại Giêrusalem ít nhất một lần trong đời. Chuyện nghe thật đáng kinh ngạc, nhưng dường như cũng đã có đến 2.2 triệu người Do Thái đã tập họp về Xứ Thánh dự lễ Vượt qua.
Theo thói quen, mỗi khi hành hương lên Giêrusalem mừng lễ người ta thường dâng của lễ bằng con vật sống. Trong sân đền thờ có chỗ bán con vật sống là việc bình thường. Nhưng cái không bình thường là sự lạm dụng. Luật qui định là bất cứ con vật nào dùng làm lễ tế đều phải lành lặn, không tỳ vết (Ex 12:5). Các chức sắc quản trị đền thờ bổ dụng những người kiểm tra để khám xét con vật, mỗi lần khám xét đều phải trả lệ phí một phần mười hai siếc-lơ. Nếu khách hành hương mua một con vật ngoài đến thờ, chắc chắn con vật ấy sẽ bị từ chối khi khám xét. Ngoài ra, mỗi con vật mua trong đền thờ có khi phải trả đắt gấp 15 lần so với giá mua bên ngoài. Khách hành hương nghèo bị bóc lột trắng trợn khi muốn dâng lễ vật. Sự bất công xã hội này càng tệ hại thêm vì nó làm dưới danh nghĩa tôn giáo.
Luật buộc mỗi người Do Thái phải nộp thuế cho đền thờ từ 19 tuổi trở lên (Ex 30:13-14). Tiền thuế phải nộp là nửa siếc-lơ, bằng hai ngày lương công nhật. Trong việc giao dịch bình thường, có đủ mọi thứ tiền ở Palestine, nhưng thuế nộp cho đền thờ là một thứ tiền riêng của người Do Thái, khách hành hương phải đổi lấy thứ tiền này. Người ta lấy lý do là các thứ tiền khác bị xem là ô uế không thể dùng để trả nợ cho Thiên Chúa. Khách hành hương phải chịu những tệ nạn bọn đổi bạc với giá cắt cổ.
Trước những bóc lột quá đáng như thế, Đức Giêsu bừng bừng nổi giận. Thánh Gioan cho biết là Chúa đã lấy dây bện thành một ngọn roi xua đuổi bọn họ và đạp đổ tung thùng tiền. Đức Giêsu đã cảnh cáo bọn họ: ”Đừng biến nhà Cha Ta thành nơi buôn bán” (Ga 2,16). Đây cũng là lời quở trách những nhà lãnh đạo tôn giáo thời bấy giờ đã đồng lõa trong việc trần tục hóa và thương mại hóa Đền thờ. Tin Mừng Thánh Matthêu (21,13), Marcô (11,17),và Luca (19,38) còn trích sách ngôn sứ Isaia để cảnh giác họ: ”Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện, thế mà các ngươi lại biến thành sào huyệt của bọn cướp” (Is 56,7).
Khi xua đuổi những người buôn bán trong Đền thờ, Đức Giêsu đã bộc lộ cho chúng ta thấy lòng tôn kính của Ngài đối với nhà của Chúa, và để lại cho chúng ta một tấm gương sáng về cung cách tôn kính những nơi thờ phượng như những thánh địa dành riêng cho việc cầu nguyện mà thôi.
Khi Đức Giêsu nói với người Do Thái: ”Hãy phá hủy Đền thờ này đi. Nội trong ba ngày Ta sẽ xây dựng lại” (Jn 2:19). Nếu hiểu chữ “Đền thờ” theo nghĩa vật chất thì làm sao xây dựng lại được vì Đền thờ này lớn lao phải dựng lại mất 46 năm mới hoàn thành? Người Do Thái không thể hiểu câu nói của Đức Giêsu và cho đó là câu nói hồ đồ và có tính cách phạm thượng. Nhưng ý Đức Giêsu muốn nói: Đền thờ ấy chính là thân thể Ngài.
Đền thờ vật chất là những nhà thờ mà chúng ta xây dựng. Đền thờ thiêng liêng là thân xác chúng ta, con người chúng ta hay là Hội Thánh. Chúng ta không ngại tốn công, tốn của để sửa sang hay xây cất nhà thờ. Dù phải hy sinh đến mấy, miễn là làm được nhà thờ là chúng ta không quản ngại. Nhưng còn một đền thờ khác nữa, mà có khi chúng ta chưa lo sửa sang cho đủ, đó là con người chúng ta, thân xác chúng ta. Thánh Phaolô nói: ”Thân xác anh em là đền thờ Thiên Chúa, nơi Thánh Thần ngự trị” (I Cor 3:16-17). Vì vậy, song song với việc lo xây cất nhà thờ ở bên ngoài là xây cất nhà thờ nội tâm với một nền móng vững chắc là đức tin ( I Cor 3:11) và những sự hiểu biết cần thiết về đạo, và những đồ trang trí là những đức tính của một Kitô hữu trưởng thành như khoan dung, quảng đại, thông cảm và tha thứ.
Thánh Kinh hôm nay nhắc nhở ta: ”Lòng nhiệt thành đối với nhà Chúa hun đúc tâm hồn tôi” (Tv 68.10). Lòng nhiệt thành đối với nhà Chúa phải nhắc nhở cho chúng ta biết tỏ ra tôn kính nhà Chúa, biết giữ sạch sẽ cho nhà Chúa. Lòng nhiệt thành cho nhà Chúa phải nhắc nhở ta dạy dỗ cho con cháu biết phân biệt đâu là nơi thờ phượng. Dạy cho con cháu biết tôn trọng nhà thờ, nơi thờ phượng thì phải giữ nghiêm trang, không la hét, trò chuyện, xả rác… Ta cũng nên xét theo phương diện tích cực xem, ta có thể làm gì để tỏ ra tôn kính nhà Chúa như săn sóc, giữ gìn và bảo vệ nhà Chúa.
Nhìn ra các tôn giáo bạn, ta thấy người Hồi giáo khi vào nhà thờ của họ, phải để giầy ngoài sân. Ta có thể tưởng tượng giả sử có một ngàn người để một ngàn đôi giầy, tức là hai ngàn chiếc bên ngoài, ra khỏi đền thờ đi tìm chiếc giầy nào là của mình trong hai ngàn chiếc giầy thì sẽ lộn xộn và khó khăn như thế nào. Tuy nhiên, để tỏ ra tôn kính nơi thờ phượng, người Hồi giáo vẫn giữ điều lệ này cho tới ngày nay.
Nói tới việc bênh vực nhà Chúa theo gương Đức Giêsu, chúng ta cũng cần phân biệt hai loại đền thờ, đó là đền thờ vật chất mà mọi người qui tụ về đó để tôn vinh Thiên Chúa. Và còn một đền thờ nữa là con người chúng ta, thân xác chúng ta.
Chúng ta đã có nhà thờ dùng để thờ phượng Chúa, để tổ chức những sinh hoạt phụng vụ hay làm các việc đạo đức. Ai cũng yêu mến nhà thờ của mình. Ai cũng bênh vực, không để cho người khác phạm đến nhà thờ. Có khi chúng ta chịu đổ máu để bênh vực nhà thờ của chúng ta. Nhưng chúng ta phải lưu ý: nhà thờ là nhà của muôn dân, nơi dành cho mọi người đến cầu nguyện, không phân biệt tôn giáo, giai cấp, mầu da, chủng tộc. Nhiều khi vô tình hay hữu ý, ai trong chúng ta cũng có lần thành chướng ngại vật ngăn cản anh em tìm đến gặp Chúa: chỉ cần một lời nói cứng cỏi và thiếu tế nhị, một thái độ lạnh nhạt thiếu nhã nhặn hay một cử chỉ khinh thường tha nhân… là chúng ta đã có thể xua đuổi anh chị em lương dân ra khỏi nhà thờ và sau này họ khó có cơ hội khác để trở lại.
Khi còn là một sinh viên, Gandhi được du học tại Nam Phi, một thuộc địa của nước Anh. Tại đây nổi tiếng về tệ nạn phân biệt chủng tộc. Trong thời gian này, Gandhi có dịp đọc Kinh Thánh của Kitô giáo và lập tức ông bị giáo thuyết của Đức Giêsu cuốn hút, nhất là kinh Tám mối phúc thật trong Bài Giảng trên núi. Ông rất tâm đắc trước lời Chúa dạy về một tình yêu phổ quát và bình đẳng giữa mọi người, không phân biệt giầu nghèo, sang hèn, địa vị cao thấp, là Do Thái hay lương dân… Gandhi nghĩ rằng: Có lẽ Kitô giáo là giải pháp tối ưu và hữu hiệu để giải quyết tận gốc sự phân biệt giai cấp trong xã hội Ấn độ quê hương của ông. Gandhi nghĩ mình nên tìm hiểu và sẽ gia nhập vào Kitô giáo.
Ngày nọ, Gandhi có ý định đi bộ đến một nhà thờ để mong được chứng kiến lễ nghi trong đạo và cũng để tìm hiểu thêm về giáo lý Công Giáo. Tuy nhiên, khi ông bước đến cửa nhà thờ thì bị người giữ cửa chặn lại và không cho ông bước vào nhà thờ. Bấy giờ ông cho biết ý định tìm hiểu đạo của mình. Nhưng thật là bất ngờ khi người giữ cửa lại nói như sau: ”Đây là nhà thờ dành riêng cho người da trắng. Nếu mi muốn tìm hiểu đạo, thì hãy tìm đến nhà thờ khác dành riêng cho dân da mầu mà xin!” Gandhi rất tức giận và bỏ về nhà, ông ghi lại cảm tưởng trong nhật ký của ông như sau: ”Tôi rất thán phục Đức Giêsu và giáo thuyết đầy tình nhân ái khoan dung của Ngài. Thế nhưng tôi rất bất mãn mỗi khi tiếp xúc với các tín hữu là môn đệ của Ngài! Nếu trong đạo Kitô mà cũng còn phân biệt chủng tộc như vậy, thì Kitô giáo có hơn gì Ấn giáo có phân biệt giai cấp của tôi? Thôi, tôi cần chi phải gia nhập đạo này. Tốt nhất là tôi cứ chấp nhận có bất toàn trong Ấn giáo và cố gắng sống theo giáo lý truyền thống của cha ông là đủ!”
Nhờ bí tích Rửa Tội, chúng ta được trở nên con Thiên Chúa và trở thành đền thờ của Chúa như Thánh Phaolô đã nói (x. 1Cr 3,16). Trong nghi thức rửa tội cho trẻ em, Linh mục đọc lời nguyện trừ tà xua đuổi ác thần ra khỏi em bé để em được trở nên đền thờ của Chúa: ”Lạy Thiên Chúa toàn năng hằng hữu, Chúa đã sai Con Chúa xuống thế gian, để trục xuất quyền lực của ác thần Satan ra khỏi chúng con, giải thoát và đem con người được giải thoát khỏi tối tăm vào ánh sáng kỳ diệu của Nước Chúa. Chúng con nài xin Chúa làm cho những em này, sau khi khỏi tội nguyên tổ, được trở thành đền thờ của Chúa uy linh, và xin Chúa cũng cho Thánh Thần ngự trong các em.”
Khi đã trở thành đền thờ thiêng liêng của Chúa chúng ta có nhiệm vụ bảo vệ cho xứng đáng, đừng bao giờ để cho thần Mammon trở vào chiếm giữ, vì như Chúa nói: ”Kho tàng của con ở đâu thì lòng con ở đấy” (Mt 6,21). Tiền của là một nhu cầu không thể thiếu trong cuộc sống vì “Đồng tiền liền khúc ruột”, nhưng đừng để cho tiền của lấn át linh hồn. Chúng ta phải khôn ngoan biến tiền của thành đứa đầy tớ trung thành phục vụ mình, đừng bao giờ để cho nó trở thành ông chủ khắc nghiệt chế ngự ta.
Chúng ta là những Kitô hữu, cuộc sống chúng ta đã được dâng hiến cho Thiên Chúa và đã trở thành đền thờ cho Chúa ngự. Nỗ lực của chúng ta là phải làm sao sống xứng đáng là đền thờ của Chúa, đừng bao giờ đuổi Chúa ra khỏi đền thờ này. Vì thế, chúng ta hãy cố gắng biến cuộc đời của chúng ta thành đền thờ của Chúa Ba Ngôi.
Để kết thúc, ta hãy đọc lời nguyện sau đây được viết trên cửa một nhà thờ nọ: “Lạy Chúa, xin làm cho cánh cửa này đủ rộng để có thể đón tiếp mọi người nào cần đến tình thương của đồng loại, anh em; nhưng cũng đủ hẹp để có thể ngăn chận mọi kiêu căng, ganh tị, bất hoà. Xin làm cho ngưỡng cửa này đủ phẳng để buớc chân của trẻ thơ và những người lầm đường lạc lối vào đây mà không bị vấp ngã. Xin làm cho nhà này là nhà cầu nguyện và là cổng dẫn vào Nước Chúa” (Theo Flor McCarthy).
Lm. Đinh Lập Liễm
THANH TẨY ĐỀN THỜ
+ TGM. Giuse Ngô Quang Kiệt
Một trong những vấn đề lớn của thế giới hiện nay là nạn ô nhiễm môi sinh. Các giòng sông đang bị ô nhiễm vì biết bao chất thải dơ bẩn, độc hại. Không khí ta hít thở đang bị đe dọa vì bụi bặm, vì khói xe, khói nhà máy. Nước biển bị ô nhiễm vì nạn dầu nhớt rò rỉ, vì chất thải của những lò phản ứng nguyên tử. Tầng khí quyển bị những chất khí độc chọc thủng đang làm thay đổi khí hậu và gây ra những căn bệnh nguy hiểm. Để con người có thể sống và phát triển được, thế giới cần phải được thanh tẩy khỏi các nguồn ô nhiễm.
Sự ô nhiễm không chỉ trong môi trường vật lý. Nhiều môi trường khác như môi trường văn hóa, môi trường đạo đức cũng đang bị ô nhiễm trầm trọng. Tôn giáo không tránh khỏi nạn ô nhiễm. Muốn cho bầu khí đạo đức được trong sạch, muốn cho đời sống tâm linh tồn tại và phát triển, tôn giáo cũng cần được thanh tẩy. Hôm nay Đức Giêsu vào Đền thờ và đã thanh tẩy Đền thờ. Người đã làm 3 cuộc thanh tẩy.
Người đã thanh tẩy Đền thờ khỏi ô nhiễm vì súc vật.
Trong nghi lễ của đạo Do Thái, cần có súc vật để dâng cho Thiên Chúa. Khi dâng lễ hy sinh, người ta mổ một con thú, đặt trên bàn thờ rồi đốt lửa thiêu con vật. Mùi mỡ cháy quyện khói xông lên nghi ngút. Người giầu thì dâng một con bò hay một con chiên. Người nghèo có thể dâng một cặp chim bồ câu hoặc một đôi chim gáy. Để đáp ứng nhu cầu của tín đồ,dịch vụ cung cấp lễ vật mau chóng thành hình ngay trong khuôn viên Đền thờ. Ta hãy tưởng tượng một chợ trâu bò ngay trong Đền thờ. Thật là dơ bẩn, ồn ào và chướng tai gai mắt. Nhưng nhu cầu đã biện minh cho sự ô nhiễm. Và dân Do Thái mặc nhiên chấp nhận để cho súc vật nghễu nghện ngự trị ngay trong khuôn viên Đền thờ rất nguy nga, rất lộng lẫy, rất cao sang mà họ từng ca tụng là “đền vàng”, là “nơi thánh”. Thấy nhà Chúa bị xúc phạm, Đức Giêsu không kiềm chế được cơn giận, đã lấy roi xua đuổi hết súc vật và cả đám con buôn ra khỏi Đền thờ.
Khi xua đuổi các con buôn ra khỏi Đền thờ, Đức Giêsu đã thanh tẩy thói tôn thờ ngẫu tượng.
Theo Đức Giêsu, ngẫu tượng nguy hiểm nhất là tiền bạc, tức là thần “Mammon”. Đã có lần Người lên tiếng cảnh báo: “Các con không thể làm tôi Thiên Chúa lẫn tiền của”, và “Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giầu có vào nước Thiên đàng”. Những con buôn đưa súc vật vào Đền thờ không do lòng yêu mến Thiên Chúa, nhưng vì lợi nhuận. Đưa súc vật vào nơi tôn nghiêm, họ đã coi trọng tiền bạc hơn Chúa. Để cho súc vật làm ô uế Đền thờ cao trọng, họ đã dùng Đền thờ làm phương tiện phục vụ túi tiền của họ. Các tư tế coi sóc Đền thờ có lẽ cũng được chia phần nên đã cho phép con buôn được tự do họp chợ trong Đền thờ. Họ cũng như con buôn, coi tiền bạc trọng hơn Thiên Chúa. Họ đã rơi vào thói tôn thờ ngẫu tượng: thờ tiền bạc, dùng Chúa và Đền thờ để phục vụ tư lợi.
Khi đuổi súc vật ra khỏi Đền thờ, Đức Giêsu muốn thanh tẩy cung cách thờ phượng của ta.
Trước kia người ta dâng súc vật làm của lễ. Lòng đạo đức được đo lường bằng sức nặng của con vật. Dâng con vật to sẽ được nhiều ơn phúc. Nay, Đức Giêsu cho thấy Chúa đã chán thịt bò, mỡ dê. Chúa đã ghê sợ mùi khói mùi khét lẹt, mùi máu tanh tưởi (cf. Is 1:11). Thánh vương Đavít đã hiểu: “Chúa chẳng ưa thích gì tế phẩm, con có thượng tiến lễ toàn thiêu, Ngài cũng không chấp nhận” (Tv 50:16). Chúa muốn ta đến với Người bằng chính bản thân ta. Lễ dâng đẹp lòng Chúa là thái độ khiêm nhường thống hối như lời Thánh vịnh: “Lễ dâng Chúa là tâm hồn thống hối. Một tấm lòng tan nát dày vò, Chúa sẽ chẳng khinh chê” (Tv 50). Lễ dâng đẹp lòng Chúa là phó thác trót cả tâm hồn thân xác trong tay Chúa như Đức Giêsu đã làm trên Thánh giá: “Lạy Cha, con dâng phó hồn con trong tay Cha”. Lễ dâng được Chúa vui lòng chấp nhận là sát tế chính bản thân mình để làm theo ý Chúa: “Máu chiên bò Chúa không ưng. Của lễ toàn thiêu Chúa không nhận. Thì này con đến để làm theo ý Chúa (Tv). Ta sát tế chính bản thân mỗi khi ta từ bỏ ý riêng, chiến đấu chống lại những cơn cám dỗ của dục vọng, tiền bạc, thói gian tham, tính tự ái kiêu căng, sự chia rẽ bất hòa.
Đức Giêsu đã thanh tẩy Đền thờ. Người muốn ta hãy tiếp tục công việc của Người. Giữ gìn cho nhà thờ luôn sạch đẹp, có bầu khí tôn nghiêm là điều cần thiết. Nhưng cần hơn vẫn là giữ gìn ngôi Đền thờ thiêng liêng là chính bản thân ta. Tâm hồn chính là cung thánh nơi Chúa ngự. Ta phải luôn luôn thanh tẩy tâm hồn để xứng đáng với Chúa. Hãy thanh tẩy tâm hồn khỏi thói tôn thờ tiền bạc, coi trọng tiền bạc hơn Chúa. Hãy thanh tẩy tâm hồn khỏi những dục vọng đam mê làm ô uế cung thánh của Chúa. Hãy thanh tẩy tâm hồn khỏi thói gian tham, bất công. Hãy thanh tẩy tâm hồn ta khỏi những kiêu căng đố kỵ. Thân xác ta là Đền thờ của Chúa. Hãy kính trọng thân xác của mình và của người khác. Hãy tu bổ những Đền thờ thân xác đã xuống cấp, suy tàn, bị xúc phạm, bị bán rẻ. Hãy sửa chữa những Đền thờ thân xác đang bị bào mòn vì bệnh tật, vì đói khát, vì thương tích. Hãy kính trọng thân xác của người khác vì đó là Đền thờ của Chúa.
Trong mùa Chay này, ta hãy cố gắng thanh tẩy bản thân, để tâm hồn và thân xác ta trở thành một Đền thờ xứng đáng cho Chúa ngự.
KIỂM ĐIỂM ĐỜI SỐNG
- Khi tham dự thánh lễ, bạn có giữ cho nhà thờ có bầu khí trang nghiêm, lắng đọng không?
- Đền thờ tâm hồn và thân xác bạn có những gì cần phải thanh tẩy không?
- Mùa Chay này, bạn sẽ làm gì để trở nên một Đền thờ xứng đáng cho Chúa ngự?
+ TGM. Giuse Ngô Quang Kiệt
THANH TẨY ĐỀN THỜ NƠI THÂN XÁC CHÚNG TA
Lm. Inhaxiô Trần Ngà
Chúa Giê-su rất hiền lành và Người cũng là mẫu mực của sự hiền lành như lời Người mời gọi: “Hãy học cùng Ta, vì Ta hiền lành và khiêm nhượng trong lòng”. (Mt 11:29)
Khi Chúa Giê-su và các môn đệ bị người dân xứ Sa-ma-ri-a ngăn chặn không cho đi qua làng của họ để tiến về Giê-ru-sa-lem, hai môn đệ Gia-cô-bê và Gioan nổi giận đùng đùng, đòi khiến lửa trời thiêu đốt làng mạc của chúng. Thế nhưng Chúa Giê-su liền quở trách Gia-cô-bê và Gioan vì đã tỏ ra không bao dung cũng chẳng có chút nhân từ. (Lc 9:54)
Khi bị người đời phê phán là người mất trí (Mc 3:21), là kẻ nói phạm thượng (Mt 9:3), là người lấy phép của tướng quỷ mà trừ quỷ (Mt 9:34), là người bị quỷ ám (Ga 7:20), là người dại dột … Chúa Giê-su vẫn bình thản như không.
Nhất là trong cuộc thương khó, dù bị lăng nhục và hành hạ đủ điều, bị chế nhạo đủ cách, Chúa Giê-su vẫn nín lặng và thản nhiên. Khi chịu đóng đinh vào thập giá với những đớn đau khủng khiếp, Chúa Giê-su chẳng những không oán hận mà lại còn cầu xin Chúa Cha tha thứ cho kẻ hành hạ và đóng đinh Người.
Tóm lại, Chúa Giê-su là Đấng rất dịu hiền và rất bao dung khiến ta nghĩ rằng Người không bao giờ nổi giận.
Dù rất hiền lành, Chúa Giê-su cũng không thể khoan dung với việc tục hoá đền thờ.
Vậy mà khi vào đền thờ Giê-ru-sa-lem, thấy người ta làm ô uế đền thờ thì Người không thể nào chịu nổi. Người nổi giận thật sự. Tin Mừng Gioan ghi lại: “Người thấy trong Đền Thờ có những kẻ bán chiên, bò, bồ câu, và những người đang ngồi đổi tiền. Người liền lấy dây làm roi mà xua đuổi tất cả bọn họ cùng với chiên bò ra khỏi Đền Thờ; còn tiền của những người đổi bạc, Người đổ tung ra, và lật nhào bàn ghế của họ. Người nói với những kẻ bán bồ câu: “Đem tất cả những thứ này ra khỏi đây, đừng biến nhà Cha tôi thành nơi buôn bán.” (Gioan 2:14-16)
Thật không ngờ! Một Chúa Giê-su rất hiền lành khiêm nhượng. Đấng mà ‘cây lau bị giập, Người không đành bẻ gãy, tim đèn leo lét, chẳng nỡ tắt đi’ (Mt 12:20) giờ đây đã nổi trận lôi đình, phải dùng roi vọt và biện pháp cứng rắn đối với những người xúc phạm đến sự linh thánh của Đền Thờ Giê-ru-sa-lem.
Điều đó chứng tỏ rằng đối với Chúa Giê-su, việc làm ô uế Đền Thờ là một xúc phạm nặng nề mà Người vốn rất nhân từ và bao dung cũng không thể nào chịu đựng nổi!
Thân thể chúng ta là đền thờ của Thiên Chúa.
Thế nhưng còn một đền thờ khác còn cao trọng hơn đền thờ Giê-ru-sa-lem xưa. Đó là đền-thờ-thân-xác chúng ta. Thánh Phao-lô khẳng định: “Nào anh em chẳng biết rằng anh em là Đền Thờ của Thiên Chúa và Thánh Thần Thiên Chúa ngự trong anh em sao? (I Cor 3:16), hoặc: “Anh em lại chẳng biết rằng thân xác anh em là Đền Thờ của Thánh Thần sao? (I Cor 6:19)
Chúa Giê-su cũng dạy rằng mỗi người chúng ta là đền thờ cho Ba Ngôi ngự trị: “Ai yêu mến Thầy và tuân giữ lời Thầy, thì Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy và Chúng ta (tức Ba Ngôi Thiên Chúa) sẽ đến ngự trong người ấy”. (Ga 14:23)
Chính vì yêu quý đền-thờ-thân-xác chúng ta quá đỗi nên Chúa Giê-su sẵn sàng chuộc lại bằng giá máu của Người, đã thánh hoá nó bằng Lời hằng sống và hiến ban Thịt Máu Người trong bí tích Thánh Thể để bồi bổ nó nên vạn lần cao đẹp. Điều đó chứng tỏ rằng đối với Thiên Chúa thì thân xác con người là đền thờ vô giá!
Vì thế, nếu hôm xưa người Do-thái làm ô uế đền thờ Giê-ru-sa-lem khiến Chúa Giê-su đau lòng một phần, thì hôm nay, nếu có ai làm cho đền thờ cao quý là thân xác các môn đệ Người ra nhơ uế thì Người đau xót gấp trăm. Thế nên, Người nghiêm khắc lên án những người nầy: “Ai làm cho một kẻ nhỏ tin vào Thầy vấp phạm, (tức là làm hư hại đền-thờ-thân-xác người khác), thì thà lấy cối đá cột vào cổ người ấy rồi xô xuống biển còn hơn.” (Lc 17:1-2)
Thánh Phao-lô cũng quả quyết: “Ai phá huỷ Đền Thờ Thiên Chúa, thì Thiên Chúa sẽ huỷ diệt người ấy.Vì Đền Thờ Thiên Chúa là nơi thánh, và Đền Thờ ấy chính là anh em.” ( 1 Cor 3:13-17)
Hãy sớm thanh tẩy đền thờ thân xác mình
Lời Chúa hôm nay mời gọi mỗi người chúng ta hãy nhìn thật sâu vào nội tâm kín ẩn của mình để truy tìm những điều làm cho chúng ta ra nhơ uế và quyết tâm thanh tẩy tâm hồn, vì “từ trong lòng phát xuất những ý định gian tà, những tội giết người, ngoại tình, tà dâm, trộm cắp, làm chứng gian và vu khống. Đó mới là những cái làm cho con người ra ô uế.” (Mt 15:19-20)
Ngoài ra, chúng ta phải tôn trọng thân xác chúng ta là đền thờ Thiên Chúa, được Chúa Giê-su cứu chuộc, được xức dầu thánh hiến bằng Thánh Thần, được Ba Ngôi Thiên Chúa vui thích chọn làm nơi ngự trị. Phải trang điểm đền thờ thân xác chúng ta bằng những đức tính tốt; phải nâng cấp bản thân bằng rèn luyện cho mình những phẩm chất cao đẹp cho xứng với danh hiệu đền thờ cao quý của Thiên Chúa Ba Ngôi.
Lm. Inhaxiô Trần Ngà
VÌ THƯƠNG, THIÊN CHÚA DẠY CHÚNG TA MỘT CÁCH SỐNG KHÔN NGOAN
Lm. Carolô Hồ Bạc Xái
I. Dẫn vào Thánh lễ
Anh chị em thân mến
Thế nào là khôn ngoan? Phải chăng là khéo léo để được hơn người, để làm ăn thành đạt, để được người đời khen ngợi? Thế nhưng “lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn thì có ích gì?” Sự khôn ngoan của thế gian chỉ là ngu dại trước mắt Thiên Chúa. Hôm nay Lời Chúa sẽ dạy chúng ta một cách sống khôn ngoan thực sự sẽ mang hạnh phúc đến cho ta chẳng những ở đời này mà còn cả đời sau. Xin Chúa thương ban cho chúng ta sự khôn ngoan ấy.
II. Gợi ý sám hối
- Người khôn ngoan là người sống theo luật Chúa. Thế nhưng rất nhiều lần chúng ta đã vi phạm luật Ngài.
- Thập giá Ðức Giêsu là sự điên rồ đối với thế gian, nhưng là sự khôn ngoan vô cùng của Thiên Chúa. Nhưng nhiều khi chúng ta trốn tránh thập giá, vất bỏ những thập giá Chúa gởi đến cho chúng ta.
- Thân xác và tâm hồn chúng ta là đền thờ của Thiên Chúa. Nhưng chúng ta đã để đền thờ ấy ra dơ bẩn. Xin Chúa thương thanh tẩy.
III. Lời Chúa
Bài đọc I: Xh 20:1-17
Sau khi dân Israel được giải phóng khỏi ách nô lệ Ai cập, họ xuất hành qua sa mạc. Khi đến núi Sinai, Thiên Chúa gọi Môsê lên với Ngài và Ngài ban cho dân 10 điều luật.
Thực ra khi mới ra khỏi Ai cập, họ chỉ là một đám đông chưa biết cách sống chung với nhau, chưa có tinh thần tập thể, cũng như chưa có một đức tin chung. Nhờ những điều luật này, họ biết sống với nhau bằng tình thương (phần thứ hai của thập giới: yêu người) và biết sống với Thiên Chúa bằng lòng kính mến (phần đầu của thập giới: mến Chúa).
Ðáp ca: Tv 18
Thánh vịnh này ca ngợi luật pháp của Chúa: a/ đó là luật toàn thiện; b/ rất hữu ích cho cuộc sống; c/ vì thế nó đáng quý chuộng hơn mọi thứ quý giá nhất ở đời.
Tin Mừng: Ga 2:13-25
Tường thuật việc Ðức Giêsu đánh đuổi những người buôn bán trong sân Ðền thờ Giêrusalem. Ðối với Thánh Gioan, điều đáng chú ý nhất là sự nguy hiểm của việc làm này: nó sẽ dẫn Ðức Giêsu tới chỗ chết (c 20: “Các ông cứ phá huỷ đền thờ này đi. Nội ba ngày tôi sẽ xây dựng lại”. c 21 “Ðền thờ Ðức Giêsu muốn nói ở đây là chính thân thể Ngài”). Nhưng vì nhiệt thành với Thiên Chúa nên Ðức Giêsu dám chấp nhận mọi nguy hiểm (c 17 “Vì nhiệt tâm lo việc nhà Chúa mà tôi đây sẽ phải thiệt thân”).
Bài đọc II: 1 Cr 2:13-25
Thánh Phaolô so sánh sự khôn ngoan của Thiên Chúa và sự khôn ngoan của thế gian. Sự khôn ngoan của Thiên Chúa thể hiện rõ nhất nơi thập giá. Nhưng thập giá là cớ vấp phạm đối với người Do Thái và là sự điên rồ đối với người Hy Lạp. Tuy nhiên sự khôn ngoan Thiên Chúa trổi vượt mọi khôn ngoan của con người.
Vì thế Thánh Phaolô tự hào về sự khôn ngoan của thập giá. Ngài hăng hái rao giảng sự khôn ngoan ấy và kêu gọi tín hữu hãy tìm kiếm sự khôn ngoan ấy.
IV. Gợi ý giảng
- “Luật pháp Chúa toàn thiện, bồi bổ tâm linh”
Người thời nay dị ứng với từ “luật” vì cho rằng luật gò bó tự do. Họ ghét chủ trương “vị luật”. Chính Ðức Giêsu cũng đả phá chủ trương vị luật. Ngài kịch liệt công kích những người Pharisêu vì họ chủ trương như thế. Thế nhưng Chúa không phá bỏ lề luật: “Ta đến không phải để huỷ bỏ lề luật mà để kiện toàn” (Mt 5:17).
Ngài kiện toàn luật thế nào? Bằng cách chỉ cho thấy “trái tim” của lề luật là thương yêu. Ngài tóm lược tất cả mọi lề luật vào 2 khoản là mến Chúa và yêu người. Thánh Augustinô đã hiểu như thế nên đã nói: Ama et fac quod vis, Hãy yêu đi rồi muốn làm gì thì làm.
Chính Ðức Giêsu nêu gương giữ luật với tất cả tấm lòng yêu thương. Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy Ngài nổi giận khi thấy người ta làm hại đến sự thánh thiện của Ðền thờ. Vì yêu mến lề luật và nhiệt thành với Thiên Chúa, Ngài đã đánh đuổi những người buôn bán ra khỏi đền thờ, một việc làm sẽ dẫn Ngài tới cái chết. “Vì nhiệt tâm lo việc nhà Chúa mà tôi đây sẽ phải thiệt thân”.
- Sự khôn ngoan của Thập giá
Một vài ý tưởng của Nino Salvaneschi (trong quyển Savoir souffrir):
Không có tình yêu, ta không thể sống
Không có đau khổ, ta không thể yêu
Phải học yêu để sống tốt hơn
Và phải học chịu khổ để yêu nhiều hơn.
Tình yêu là nhung nhớ về cõi trời; đau khổ là giải thoát khỏi cõi đất. Vì thế trong mọi đau khổ luôn có một cái gì đó của trời, và trong mọi tình yêu luôn có một cái gì đó của đất.
Vui sướng làm cho tâm hồn mềm yếu, đau khổ làm cho tâm hồn cứng cáp. Vui sướng làm thỏa mãn cho riêng mình, đau khổ đi tìm một trái tim khác. Vui sướng làm hư (déformer), đau khổ huấn luyện (former) nhân cách.
Tình yêu đến và đi, đôi khi nó đem lại cho ta một cái gì đó, nhưng đôi khi nó cướp đi tất cả. Tình yêu chỉ cất tiếng hát trong một mùa. Trái lại đau khổ đến thăm ta vào mọi lứa tuổi. Nó đến thì biến đổi đời ta, và trước lúc ra đi nó luôn để lại một cái gì đó.
Dĩ nhiên bạn có thể chấp nhận hoặc từ chối đau khổ. Nhưng nếu chấp nhận thì bạn sẽ bình an. Còn nếu từ chối thì bạn vẫn còn phải chiến đấu mãi với chính mình. Chịu đựng là dấu chỉ kẻ bại trận. Chấp nhận là dấu chỉ của người đang cầm vũ khí để chiến đấu.
- Bài học khôn ngoan
Một thiếu niên đi xem đấu bóng với cha sở, nói với cha rằng anh không thích vâng phục. Anh nói: “Thưa cha, con rất ghét ai bảo phải thế này, thế nọ. Không có tự do trong việc này”.
Cha sở không nói một lời. Liền sau đó, họ gặp một biển chỉ đường chỉ hướng đi tới sân chơi. Cha sở làm như không thấy. Cậu bé la lên: “Chúng ta đi sai đường! Thưa cha, cha không thấy dấu đằng kia à!”
Cha sở bình tĩnh trả lời: “Cha thấy chứ, nhưng cha nghĩ đường này xem ra tốt hơn, và cha ghét bị chỉ bảo đi đường này đường kia bởi một biển chỉ đường cũ kỹ. Nó không cho cha tự do hành động”.
Cậu bé nhận ra bài học, và họ vòng trở lại đi vào hướng sân chơi.
- Tuân giữ lề luật
Một người Do Thái nọ muốn sống thánh thiện nên đến tham khảo ý kiến của một vị Rabbi. Vị Rabbi hỏi: Từ trước tới nay anh sống thế nào? – Rất tốt, thưa ngài. – Anh nói “rất tốt” nghĩa là sao? – Nghĩa là tôi không vi phạm giới luật nào cả. Tôi không kêu tên Chúa vô cớ, tôi không tục hóa ngày sabát, tôi không bất kính với cha mẹ, tôi không giết người, tôi không bất trung với vợ tôi, tôi không trộm cắp, tôi không làm chứng dối, tôi không tham muốn của cải và vợ người khác.
Vị Rabbi nói: – Tôi hiểu. Anh đã không vị phạm giới luật nào cả. – Ðúng vậy, thưa ngài.
Nhưng vị Rabbi hỏi tiếp: – Nhưng anh có tuân giữ các giới luật không? – Ngài hỏi vậy nghĩa là sao ạ? – Nghĩa là: anh có tôn kính tên Chúa không? Anh có thánh hóa ngày sabát không? Anh có hiếu kính cha mẹ không? Anh có tôn trọng và bảo vệ mạng sống của người khác không? Lần gần đây nhất anh nói với vợ rằng anh yêu nàng là khi nào? Anh có chia sẻ của cải cho người nghèo không? Anh có bảo vệ danh dự và tiếng tốt cho ai chưa? Anh có thường giúp đỡ người khác không?
Người Do Thái ra đi và suy nghĩ miên man. Từ trước tới nay anh chỉ nhìn các giới luật theo khía cạnh tiêu cực nên mọi cố gắng của anh chỉ là làm sao khỏi vi phạm luật. Nhưng nay vị Rabbi vừa chỉ cho anh một cách nhìn mới hẳn: không chỉ cố tránh vi phạm luật, mà còn phải làm những việc tốt mà luật chỉ dạy.
Kitô hữu ngày nay cũng cần lưu ý:
Chúng ta tuân giữ lề luật không phải vì sợ Chúa phạt, mà vì yêu mến Chúa.
Chúng ta giữ luật không phải để được Chúa yêu, mà chúng ta giữ luật bởi vì Chúa đã yêu ta.
- Sự điên rồ khôn ngoan
Ðức Giêsu quả là điên rồ khi dám đụng tới Ðền Thánh Giêrusalem, vì đó chính là kết tinh của tình cảm, đức tin và niềm kiêu hãnh của toàn dân do thái. Việc Ngài thanh tẩy Ðền thờ mang tính cách trầm trọng chẳng khác gì ai đó dám xé cờ tổ quốc hoặc đập nát tượng lãnh tụ một nước. Cho nên cái giá mà Ðức Giêsu phải trả cho việc này là Ngài sẽ bị giết chết. Bài Tin Mừng hiểu được cái giá đó, nên có câu “Vì nhiệt tâm lo việc Nhà Chúa mà tôi đây sẽ phải thiệt thân”.
Còn ông Phaolô thì nói với các tín hữu Côrintô: “Trong khi người Do Thái đòi hỏi những điềm thiêng dấu lạ, còn người hy lạp tìm kiếm lẽ khôn ngoan, thì chúng tôi lại rao giảng một Ðức Kitô bị đóng đinh, điều mà người Do Thái coi là ô nhục không thể chấp nhận, và dân ngoại cho là điên rồ”. Phaolô có đầy đủ mọi điều kiện để làm một Rabbi đáng kính đối với người do thái, hoặc làm một triết gia đáng nể đối với người hy lạp. Thế mà ông bỏ tất cả để đi làm một việc điên rồ là rao giảng về thập giá.
Có nhiều điều trong cách sống của kitô hữu cũng bị người không kitô coi là điên rồ. Do người ta coi thế nên tôi không dám làm? hay dù người ta coi thế, tôi vẫn can đảm làm, theo gương Ðức Giêsu và Thánh Phaolô?
- Thanh tẩy đền thờ
Mahatma Gandhi, vị thánh của dân tộc Ấn Ðộ, trong nhật ký tự thuật của mình, ông kể rằng khi còn theo học ở Nam Phi, ông rất thích đọc Kinh Thánh, đặc biệt là “Bài giảng trên núi”. Ông xác tín rằng Kitô giáo chính là giải đáp cho hệ thống đẳng cấp đã gây thương tổn cho đất nước Ấn Ðộ của ông từ bao thế kỷ. Ông thực sự nuôi ý định trở thành Kitô hữu.
Ngày kia, ông vào một nhà thờ để dự lễ và nghe giảng. Người ta chặn ông lại ở cửa nhà thờ và nhẹ nhàng cho ông hay rằng nếu ông muốn dự lễ, xin mời ông đến một nhà thờ dành riêng cho người da đen. Ông ra đi và không bao giờ trở lại.
Tin mừng hôm nay thuật lại Ðức Giêsu xua đuổi những người bán chiên bò, chim câu và những người đổi tiền ra khỏi Ðền Thờ. Chắc chắn Người không hề xua đuổi những con người thành tâm thiện chí. Nhà thờ là nơi tôn nghiêm, qui tụ các tín hữu, cử hành phụng vụ Lời Chúa và phụng vụ Thánh Thể, mọi người chung một niềm tin, một lời cầu tôn vinh Thiên Chúa. Nhà thờ chính là Hội thánh thu nhỏ, không phải là ngôi nhà kín rào luỹ cấm, trái lại phải mở rộng để đón tiếp mọi người.
Hôm nay Ðức Giêsu phải xua đuổi người ta ra khỏi Ðền Thờ, vì Người không muốn nơi thánh thiêng trở thành cái chợ. Người không muốn nhà Cha Người bị xúc phạm. Người thấy cần phải thanh tẩy Ðền Thờ. Thái độ quyết liệt của Ðức Giêsu đòi chúng ta phải xét lại chính mình.
Dường như không khí chợ búa vẫn vương vấn đầu đây: Người ta hẹn hò vào các giờ lễ, họ đi nhà thờ nhưng mắt trước mắt sau, họ lo trình diễn áo quần kiểu tóc.
Có kẻ đến nhà thờ để thắp sáng hào quang cho chính mình hơn là cho Chúa.
Có những đám cưới yêu cầu bật sáng mọi bóng đèn trong thánh đường.
Có những đám ma nhà thờ phải treo cờ tang phướn rũ như một biển tím, một rừng tang. Ðồng tiền đã che mờ nét tôn nghiêm nhà Chúa.
“Hãy đem tất cả những thứ này ra khỏi đây”. Lời bất bình đó của Ðức Giêsu vẫn như còn đang nói với chúng ta hôm nay. Người muốn các nhà thờ phải là nơi thờ phượng, nơi tĩnh lặng để con người gặp gỡ Thiên Chúa. Không cần ồn ào, nặng phần trình diễn, cũng không nên máy móc, buồn tẻ khi cử hành các nghi thức phụng vụ.
Nếu mỗi thánh lễ là tái diễn Hy lễ thập giá của Ðức Giêsu, Ðấng đã yêu cho đến cùng, thì mỗi thánh lễ cũng mang một sức sống mới của Ðấng Phục sinh. Người chính là Ðền Thờ mới, nơi nhân loại sẽ thờ phượng Thiên Chúa Cha cách đích thực.
Lạy Cha, Mùa chay là mùa thanh tẩy các đền thờ: đền thờ vật chất là những thánh đường và đền thờ thiêng liêng là mỗi người chúng con. Xin giúp chúng con biết thanh tẩy những nhơ nhớp trong tâm hồn, hầu xứng đáng đến thờ phượng Cha trong Ðền Thờ mới là Ðức Giêsu, Con Cha. Amen. (Thiên Phúc, “Như Thầy đã yêu”)
- Nhà của Chúa
Lời nguyện sau đây được viết trên cửa một nhà thờ nọ:
Lạy Chúa, xin làm cho cánh cửa này đủ rộng để có thể đón tiếp mọi người nào cần đến tình thương của đồng loại, anh em, nhưng cũng đủ hẹp để có thể ngăn chận mọi kiêu căng, ganh tị, bất hòa.
Xin làm cho ngưỡng cửa này đủ phẳng để những bước chân của trẻ thơ và những người lầm đường lạc lối vào đây mà không bị vấp ngã. Xin làm cho nhà này là nhà cầu nguyện và là cổng dẫn vào Nước Chúa. (Viết theo Flor McCarthy)
V. Lời nguyện cho mọi người
Chủ tế: Anh chị em thân mến, Ðức Giêsu là Ðền thờ, mỗi Kitô hữu chúng ta cũng là Ðền thờ sống động của Thiên Chúa. Ðền thờ này cũng cần được thanh tẩy cho xứng đáng hơn. Trong mùa Chay này, chúng ta xin Chúa giúp chúng ta:
- Hội thánh là Ðền thờ của Thiên Chúa nơi mọi người hiệp thông với Thiên Chúa và hiệp thông với nhau /. Chúng ta hãy cầu xin Chúa cho mỗi thành phần trong Hội thánh / biết loại bỏ những thái độ giả hình, kiêu căng, chia rẽ, kỳ thị / làm cản trở cho sự hiệp thông đó.
- Thế giới và các quốc gia là đại gia đình của nhân loại, nhưng luôn trở thành chiến trường về kinh tế và chính trị / Chúng ta cầu xin Chúa cho các nhà cầm quyền / biết loại trừ tất cả mọi hình thức xâm lăng và bóc lột nhau / để các nước tôn trọng và giúp đỡ nhau phát triển.
- Con người được dựng nên giống hình ảnh Thiên Chúa / nhưng nhiều người đã khiến nó trở thành hình ảnh dễ sợ của ma quỉ /Chúng ta hãy cầu xin Chúa cho họ ý thức sự ghê tởm đó / để bắt tay vào việc sám hối và thanh tẩy.
- Mỗi người Kitô hữu chúng ta đã trở thành đền thờ sống động của Thiên Chúa / Chúng ta hãy cầu xin Chúa cho anh chị em giáo hữu trong họ đạo chúng con / không ngừng thanh tẩy mình khỏi mọi tội lỗi nhất là các tội nặng.
Chủ tế: Lạy Ðức Giêsu, vì nhiệt tâm phục vụ Chúa Cha mà Chúa đã thanh tẩy đền thờ, xin ban cho chúng con thêm nhiệt tâm yêu mến Chúa, để luôn thanh tẩy tâm hồn hầu xứng đáng đón nhận dồi dào hồng ân cứu độ của Chúa. Chúa là Ðấng hằng sống và hiển trị muôn đời
VI. Trong Thánh lễ
- Trước kinh Lạy Cha: Thiên Chúa là cha chúng ta. Vì thương yêu, Ngài đã chỉ dạy cho chúng ta một con đường khôn ngoan mà những kẻ thông thái nhất của thế gian cũng không thể nghĩ ra. Trong tâm tình hiếu thảo, chúng ta hãy thân thưa với Ngài.
- Trước lúc rước lễ: Thân xác chúng ta là đền thờ của Thiên Chúa. Nhưng đền thờ này đã bị dơ bẩn vì tội lỗi. Chúng ta hãy thành tâm sám hối, xin Chúa thanh tẩy để xứng đáng cho Chúa ngự vào. “Ðây Chiên Thiên Chúa, đây Ðấng xóa tội trần gian…”
VII. Giải tán
Chúa đã dạy cho chúng ta biết rằng lề luật Chúa chính là con đường dẫn đến sự khôn ngoan và hạnh phúc đích thực. Anh chị em hãy ra về và sống theo luật Chúa. Chúc anh chị em được bình an.
Lm. Carolô Hồ Bạc Xái