• Hồng ân Thánh Thể – Lm. Ignatiô Trần Ngà
  • Thánh lễ trong nhà thờ và Thánh lễ ngoài cuộc đời- ĐTGM. Giuse Ngô Quang Kiệt
  • Mình và Máu Chúa Giêsu là lương thực cho loài người - Lm. Carolô Hồ Bạc Xái
  • Hãy có lòng tin vào Thiên Chúa-Lm Huệ Minh
  • Các con hãy cho họ ăn-Lm Giuse Đinh lập Liễm
  • Bánh hằng sống-Lm. Batholomew Minh Vận, CMC
  • Hãy trở nên bánh và cá-Lm. Tuấn Bình, CMC
  • Bữa tiệc thánh yêu thương-Lm. Đan Vinh
  • Thánh Thể: Của ăn nuôi sống linh hồn chúng ta-Lm Jude Siciliano OP
  • Ăn Gì Để Sống?-Lm Tạ Duy Tuyền
  • Lương Thực trường sinh (Lc  9, 11b-17)-AM. Trần Bình An
  • Phúc cho những ai được mời đến dự tiệc chiên Thiên Chúa-Lm Giuse Nguyễn Hưng Lợi DCCT
  • BÍ TÍCH TÌNH YÊU-Lm. Huệ Minh
  • Sống mầu nhiệm hiệp thông Thánh Thể- Jos.Vinc. Ngọc Biển
  • Mầu nhiệm Thánh Thể-Lm. Anthony Trung Thành
  • Của ăn đàng-Trầm Thiên Thu
  • Mình Thánh Chúa Giêsu-Lm. John Nguyễn

HỒNG ÂN THÁNH THỂ

Lm. Ignatiô Trần Ngà

Không gì quý bằng sự sống. Dù bị thiên tai càn quét hết ruộng vườn, tài sản, nhà cửa, tiền bạc, nhưng người nhà chưa phải chết thì vẫn còn may. Được sống trên cõi đời là một hồng phúc lớn nhất, là một ân huệ vượt trên hết mọi ân huệ. Sách Giảng Viên viết: “Thà làm một con chó sống còn hơn làm một con sư tử chết.” (Giảng Viên 9,4). Thà làm một con chuột sống còn hơn một con voi chết! Thế nên người ta thường nói: “Mạng sống quý hơn đống vàng.” Vì yêu thương con người vô hạn nên Thiên Chúa muốn dành cho họ quà tặng cao quý nhất, đó là sự sống; và Thiên Chúa không chỉ ban sự sống sinh vật (sự sống tự nhiên) mà còn thông ban cả Sự Sống thần linh của chính Thiên Chúa cho con người nữa.

 

Thông ban Sự Sống thần linh

Thiên Chúa Cha là Cội Nguồn của Sự Sống. Sự Sống bắt nguồn từ Chúa Cha, rồi Chúa Cha thông ban Sự Sống của mình cho Chúa Con (Chúa Cha nhiệm sinh Chúa Con) và Chúa Thánh Thần. Chúa Giêsu xác nhận sự sống của mình từ Chúa Cha mà đến: “Chúa Cha là Đấng hằng sống đã sai tôi, và tôi sống nhờ Chúa Cha.” (Ga 6, 57). Một khi nhận được sự sống từ Chúa Cha, Chúa Giêsu không giữ lại cho riêng mình, nhưng tìm cách thông truyền Sự Sống cao quý ấy cho nhân loại.

 

Bằng cách nào?

Muốn cho cành nho rừng tiếp nhận được sự sống của cây nho vườn, thì nó phải được tháp nối để nên một với cây nho vườn. Muốn cho một bàn tay bị cắt lìa thân được tiếp nhận sự sống từ thân thể thì bàn tay đó phải được ghép nối vào thân thể, trở nên một với thân thể. Vậy muốn cho loài người tiếp nhận được Sự Sống của Chúa Giêsu thì phải làm cho họ nên một với Chúa Giêsu.

Thế nên, Chúa Giêsu lập nên bí tích Thánh Thể, hiến ban Thịt và Máu Người, dưới hình bánh rượu, làm của ăn cho nhân loại, để cho những ai lãnh nhận Mình Máu thánh Người thì được nên một với Người, được ở lại trong Người:“Ai ăn thịt và uống máu Tôi, thì ở lại trong Tôi, và Tôi ở lại trong người ấy.” Những ai “ở lại trong Chúa Giêsu và có Chúa Giêsu ở lại trong người ấy”, thì kẻ ấy nên một với Chúa Giêsu và tất nhiên Sự Sống của Chúa Giêsu sẽ được thông ban cho người ấy.

Điều tuyệt vời là Sự Sống mà Chúa Giêsu thông ban cho những ai tiếp nhận Mình Máu Người, không phải là sự sống sinh vật có thể bị lụi tàn theo năm tháng mà là Sự Sống vĩnh cửu không bao giờ tàn phai. “Đức Giêsu nói với người Do-thái rằng: “Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời.” (Ga 6, 51). “Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết.” (Ga 6, 54). Thế là thông qua việc tiếp nhận Mình và Máu Chúa Giêsu khi rước lễ, con người được nên “cùng một thân mình, cùng một dòng máu” với Chúa Giêsu và do đó, Sự Sống thần linh của Chúa Giêsu sẽ được thông ban cho họ. Họ sẽ được sống đời đời.

 

Biến đổi con người thành Chúa Giêsu

Ngoài ra, khi tiếp nhận Mình Máu thánh Chúa Giêsu trong Bí Tích thánh thể, chúng ta còn được biến đổi để nên một Giêsu khác. Thánh Giáo hoàng Lê-ô Cả khẳng định: “Thực thế, chúng ta thông phần Mình và Máu Chúa Kitô là để được biến thành Đấng chúng ta rước lấy.” (Trích bài giảng của thánh Lê-ô cả giáo hoàng, trong bài đọc kinh sách ngày thứ tư, tuần 2 phục sinh). Giáo huấn của Hội Thánh còn dạy cho biết nhờ tiếp nhận Mình Máu thánh Chúa Giêsu, chúng ta được thông phần bản tính Thiên Chúa: “Khi bạn ăn uống Mình và Máu Đức Kitô, bạn nên một với Người, cùng một thân mình, cùng một dòng máu. Như thế, chúng ta trở thành những người mang Đức Kitô, có Mình Máu Người thấm nhập khắp toàn thân. Nhờ vậy, theo lời thánh Phê-rô, chúng ta được thông phần bản tính Thiên Chúa.” (trích bài giáo huấn cho các tân tòng tại Giê-ru-sa-lem trong bài đọc kinh sách ngày thứ bảy, tuần bát nhật phục sinh)

 

Lạy Chúa Giêsu,

Hồng ân Thánh Thể Chúa ban thật vô cùng lớn lao và quý báu nhưng tiếc thay, nhiều người không nhận biết nên tỏ ra hững hờ.

 

Xin cho tâm hồn chúng con tràn đầy hoan lạc trước hồng phúc vô giá và khao khát tiếp nhận hồng ân nầy với hết lòng cảm tạ tri ân.

THÁNH LỄ TRONG NHÀ THỜ VÀ THÁNH LỄ NGOÀI CUỘC ĐỜI

ĐTGM. Giuse Ngô Quang Kiệt

DC Kiet

Đức Hồng Y Hellder Camara về ban phép Thêm sức cho trẻ em trong một xứ đạo. Khi đến nơi, Ngài thấy cả xứ đạo đang quỳ gối lăn lộn trên đất, đấm ngực khóc lóc than van như trong cơn đại hoạ. Đêm trước, trong khi mọi người mê mải chuẩn bị đón Đức Hồng Y, kẻ trộm đã lẻn vào nhà thờ ăn trộm những bình đựng Mình Thánh. Kẻ trộm đổ Mình Thánh Chúa ra vườn, lấy đi những bình mà họ tưởng làm bằng vàng. Thật là một sự phạm thánh ghê gớm.

Thế nhưng trong bài giảng hôm ấy, Đức Hồng Y đã làm cho mọi người kinh ngạc khi Ngài nói: Tại sao hôm nay anh chị em mới than khóc. Hằng ngày biết bao lần Chúa Giêsu bị nhục mạ, bị hành hạ, bị chà đạp, bị giết chết trong những anh chị em nghèo khổ, vô gia cư, trong các trẻ em không cha mẹ, không gia đình, sao chẳng thấy ai than khóc? Anh chị em không biết sao, những anh chị em ấy chính là Chúa Giêsu, là Thân Mình Chúa Giêsu, là Thánh Thể Chúa.

Nói như thế, Đức Hồng Y không có ý coi thường phép Mình Thánh Chúa. Nhưng Ngài có ý nhắc cho ta một khía cạnh thường hay bị lãng quên trong khi cử hành bí tích. Đó phải là cử hành bí tích không chỉ trong nhà thờ mà còn phải cử hành cả ngoài cuộc đời nữa.

Đọc bài Tin Mừng hôm nay, ta hãy lưu ý hai điểm:

1- Diễn tiến phép lạ hoá bánh ra nhiều giống hệt như diễn biến một Thánh Lễ. Nếu Thánh Lễ gồm hai phần Phụng vụ Lời Chúa và Phục vụ Thánh Thể thì trong bài tường thuật hôm nay, Chúa Giêsu cũng đã giảng dạy dân chúng trước rồi mới ban bánh sau. Dân chúng được nuôi dưỡng bằng Lời Chúa trước khi được nuôi dưỡng bằng bánh đã được chúc phúc. Đây quả là một Thánh Lễ cử hành giữa đời thường. Một Thánh Lễ không có nhà thờ, chẳng có bàn thờ.

2- Cử chỉ và lời nói của Chúa Giêsu khi hoá bánh ra nhiều, khi lập phép Mình Thánh Chúa và khi dùng bữa với các môn đệ làng Emmau giống y như nhau. Cả 3 đoạn văn trên đều tả Chúa Giêsu cầm lấy bánh, tạ ơn, rồi trao cho các môn đệ.

Tại sao có sự trùng hợp thế? Thưa vì Chúa Giêsu muốn cho ta hiểu rằng: Bí tích không chỉ là một nghi lễ, nhưng là một sự thực. Sự thực ấy phải đâm rễ sâu nơi cuộc đời, phản chiếu đời sống và đem lại lợi ích cho đời sống.

  • Nếu trong Thánh Lễ Chúa Giêsu ban phát lương thực nuôi linh hồn, thì ngoài cuộc đời, Người đã ban lương thực nuôi thân xác.
  • Nếu Thánh Lễ là một bữa tiệc huynh đệ, thì trong sa mạc hôm nay, Chúa Giêsu cũng đã tổ chức một bữa tiệc long trọng, mỗi bàn ăn gồm 50 người để họ chia sẻ với nhau không chỉ cơm bánh mà còn tâm tư tình cảm nữa.
  • Nếu trong Thánh Lễ, Chúa Giêsu dâng mình cho Đức Chúa Cha dưới hình bánh rượu, thì ngoài cuộc đời, Chúa Giêsu đã tự hiến mình trên thánh giá.
  • Nếu trong Thánh Lễ, Chúa Giêsu dưới hình bánh bị bẻ ra để phân phát, thì ngoài cuộc đời, thân xác Người cũng đã bị bẻ ra trong những sỉ nhúc, đòn vọt, đóng đinh.

Quả thật Chúa Giêsu đã dâng Thánh Lễ không chỉ trong nhà thờ, mà Người còn dâng Thánh Lễ ngoài cuộc đời. Người không chỉ dâng một lễ vật nào đó, nhưng đã dâng chính bản thân mình. Người chỉ cử hành một bí tích, nhưng chính bản thân Người đã trở thành bí tích. Người không chỉ bẻ ra một tấm bánh mà còn bẻ chính thân mình ra để ban phát cho mọi người. Chính vì thế mà lễ dâng của Người có giá trị. Thái độ của Chúa Giêsu khiến ta phải suy nghĩ.

Làm sao ta có thể gọi Thánh Lễ là một bữa tiệc huynh đệ nếu ta vẫn còn giữ trong lòng những thù hận ghen ghét? Làm sao ta có thể đi dự tiệc Thánh Lễ nếu chung quanh ta còn biết bao anh em đói khổ, thiếu thốn? Làm sao ta có thể dâng Thánh Lễ nếu trong cuộc đời ta không hiến mình cho anh em?

Khi truyền lệnh: “Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy”. Chúa Giêsu không chỉ truyền cho ta cử hành Thánh Lễ trong nhà thờ. Người còn muốn cho ta dâng Thánh Lễ cả ngoài cuộc đời. Nghĩa là phải chia sẻ, chịu mọi đau khổ, biết khiêm nhường nhịn nhục, biết sống đoàn kết yêu thương, biết hiến mình vì anh em.

Việc cử hành Thánh Lễ ngoài cuộc đời cũng quan trọng như việc cử hành Thánh Lễ trong nhà thờ. Hơn nữa, nếu thiếu việc cử hành ngoài cuộc đời, những nghi lễ trong nhà thờ sẽ trở thành bùa chú, giả dối và phản chứng.

 

Xin cho bí tích Thánh Thể trở thành một sự thực trong đời sống. Xin cho chúng ta biết thờ lạy Chúa Giêsu không phải chỉ trong hình bánh mà còn nơi những anh em bé mọn trong cuộc đời. Xin cho chính đời sống ta trở thành một bí tích, chịu bẻ ra để đem lại lợi ích cho anh em. Amen.

 

KIỂM ĐIỂM ĐỜI SỐNG

  1. Theo bạn, thế nào là tích cực tham dự Thánh Lễ?
  2. Rước lễ đem lại những ơn ích nào cho đời sống thiêng liêng của bạn?
  3. Bạn đã dâng Thánh Lễ trong cuộc đời chưa?

MÌNH VÀ MÁU CHÚA GIÊSU LÀ LƯƠNG THỰC CHO LOÀI NGƯỜI

Lm. Carolô Hồ Bạc Xái

  1. Dẫn vào Thánh lễ

Anh chị em thân mến

Thánh lễ là Bàn tiệc. Rước lễ là ăn uống chính Mình và Máu Thánh Chúa, thứ lương thực tuyệt hảo nuôi sống và bổ dưỡng linh hồn chúng ta. Nếu linh hồn chúng ta yếu, Mình Máu Thánh Chúa sẽ bổ sức cho mạnh; nếu ta đang chán nản, Chúa sẽ ban lại cho ta niềm hy vọng; nếu chúng ta cảm thấy người khác khó thương, Ngài sẽ ban thêm cho ta lòng mến.

Chúng ta hãy sốt sắng tham dự Thánh Lễ này, nhất là sốt sắng rước Chúa vào lòng để cho Ngài nuôi dưỡng linh hồn chúng ta.

  1. Gợi ý sám hối
  • Chúng ta lo tìm lương thực phần xác hơn là lương thực phần hồn.
  • Chúng ta cùng tham dự một bàn tiệc Chúa, cùng ăn một thứ lương thực là Mình Máu Chúa, nhưng chúng ta không đoàn kết yêu thương nhau.
  • Chúng ta được nuôi dưỡng bằng bánh bởi trời, nhưng chúng ta còn quá lo lắng trước những khó khăn trần thế.

III. Lời Chúa

  1. Bài đọc I (St 14,18-20):

Văn mạch của câu chuyện này là Abraham vừa mới chiến thắng liên minh nhiều vua trong vùng (xem St 14,1-16).

Hay tin ấy, Melkisêđê, vừa là vua vừa là tư tế thành Salem, đã đem lễ vật gồm bánh và rượu tới dâng cho Abraham để chúc mừng ông; đồng thời Melkisêđê cũng nhân danh Thiên Chúa tối cao chúc lành cho Abraham.

Phần Abraham. mặc dù lúc ấy ông đã hùng mạnh, nhưng ông cũng bày tỏ lòng thần phục vị Tư Tế của Thiên Chúa, nên đã nộp cho vị này một phần mười tất cả các chiến lợi phẩm.

  1. Đáp ca (Tv 109)

Tv 109 ca tụng Đấng Messia như một vì vua thống trị tất cả các vua trên mặt đất.

Câu đáp “Con là Thượng tế đến muôn đời theo phẩm hàm Melkisêđê” lại cho thấy Vua Messia ấy còn là Thượng tế nữa.

Cả hai tước hiệu Vua và Thượng Tế đều được áp dụng cho Chúa Giêsu.

  1. Tin Mừng (Lc 9,11-17):

Phép lạ hóa bánh ra nhiều. Cách viết của thánh Luca chứa nhiều ngụ ý:

– Ngụ ý nhắc lại phép lạ manna ngày xưa: nơi diễn ra phép lạ là “sa mạc”, một đám đông dân chúng đang đói, họ đã được ban cho một thứ bánh phép lạ, dư lại 12 thúng tương đương con số các chi tộc Israel… Như thế, phép lạ này tái diễn phép lạ manna trong sa mạc ngày xưa và còn trổi vượt hơn phép lạ xưa ấy nữa.

– Ngụ ý ám chỉ bí tích Thánh Thể mà Chúa Giêsu sẽ lập: thời điểm diễn ra là “khi đã xế chiều” (giống bữa tiệc ly), những cử chỉ của Chúa Giêsu “cầm lấy”, “nhìn lên”, “chúc tụng”, “bẻ ra” và “chia” (giống những cử chỉ Chúa Giêsu làm khi lập phép Thánh Thể).

Tóm lại, phép lạ hóa bánh ra nhiều này nhắc lại phép lạ manna ngày xưa và là hình ảnh tiên báo về Bí tích Thánh Thể.

  1. Bài đọc II (1 Cr 11,23-26):

Thời đó, tín hữu có thói quen cử hành “bữa tiệc Thánh Thể” (Cena) trong khung cảnh một “bữa ăn huynh đệ” (agape). Ý nghĩa của bữa Cena là như sau: mỗi khi họp nhau để cử hành Thánh Thể, các tín hữu đem theo của ăn thức uống góp chung lại, một phần để giúp những anh em nghèo túng, phần còn lại chia nhau dùng chung.

Nhưng ở Côrintô những người giàu đã vội vàng ngồi vào bàn và ăn uống trước không chờ những người nghèo. Tệ hơn nữa, những bữa ăn ấy lại là dịp cho họ nhậu nhẹt say sưa.

Để sửa tệ nạn ấy, Thánh Phaolô nhắc lại truyền thống bữa Tiệc ly của Chúa. Ở đây, Phaolô trích dẫn một bản văn phụng vụ về việc Chúa lập bí tích Thánh Thể. Đây là một tài liệu rất quý giá (cc 23-27). Sau đó (cc 28-34) ngài khuyến khích họ cử hành Thánh Thể một cách xứng đáng và đúng nghĩa. Tham dự cách bất xứng là tham dự Thánh Thể mà không quan tâm đến việc chia xẻ với những anh em nghèo túng, không nhận biết cộng đoàn Giáo Hội là thân mình của Đức Kitô được xây dựng trong tiệc Thánh Thể (ý nghĩa kiểu nói “phân biệt được Thân mình”).

  1. Gợi ý giảng
  2. Lễ Tạ Ơn

Theo nguyên ngữ, Eucharistia, Thánh lễ là một lễ Tạ ơn. Ý nghĩa này rất rõ trong các bài đọc hôm nay:

  • Tư tế Melkisêđê hay tin Abraham chiến thắng thì đã “chúc tụng Thiên Chúa” (bài đọc I). Chúc tụng là một cách tạ ơn.
  • Abraham nộp cho vị Tư Tế của Thiên Chúa một phần mười tất cả các chiến phẩm cũng là để bày tỏ tâm tình tạ ơn (bài đọc I).
  • Khi Chúa Giêsu lập Bí tích Thánh Thể, Ngài cũng “cầm lấy bánh và tạ ơn” (bài đọc II)
  • Khi Ngài làm phép lạ hóa bánh ra nhiều, hình ảnh tiên báo Bí tích Thánh Thể, Ngài cũng “cầm lấy, ngước mắt nhìn lên trời và chúc tụng” (chúc tụng là tạ ơn) (bài Tin Mừng).

Nhưng ngày nay khi chúng ta dự Thánh lễ, hầu như chúng ta chỉ biết xin ơn mà quên tạ ơn.

Có biết bao điều ta có thể tạ ơn Chúa mỗi khi tham dự Thánh Lễ.

  1. Những điều tầm thường trở thành phi thường

Trong các bài đọc hôm nay, chúng ta thấy nhiều điều rất tầm thường trong cuộc sống bình thường: bánh, rượu, ăn, uống, cầm, bẻ ra, chia…

Như Melkisêđê đã dùng bánh và rượu ấy để làm lễ tế; Chúa Giêsu cũng dùng bánh và rượu để biến thành Mình và Máu Ngài. Và Chúa Giêsu đã làm việc đó bằng những cử chỉ bình thường như cầm lấy, bẻ ra, trao…

Trong Thánh lễ, tất cả những điều bình thường và thậm chí tầm thường đều có thể trở thành phi thường, cao cả, thánh thiện.

Vậy mỗi khi tham dự Thánh lễ, chúng ta hãy đến với những sự tầm thường và thánh hóa chúng thành những điều phi thường. Thí dụ: mồ hôi, nước mắt, việc làm, tâm tư, nguyện ước…

  1. Lương thực thần linh

Một số anh chị em dự tòng sau khi được học hỏi về sự cao quý, về tầm quan trọng và về sự cần thiết của thánh lễ cũng như của bí tích Thánh Thể đã đưa ra câu hỏi: Nếu thánh lễ và mầu nhiệm Thánh Thể cao quí và cần thiết cho đời sống thiêng liêng như vậy, thì tại sao nhiều người công giáo lại không đi dâng lễ, hay nếu có đi thì lại ngồi ở ngoài hút thuốc, nói chuyện, chơi giỡn và hầu như không bao giờ rước Mình Thánh Chúa?

Một câu hỏi quả là gây nhức nhối và rất đáng để những người mang danh là Kitô hữu phải suy nghĩ. Có lẽ ta khó có thể tìm được một lý do nào chính đáng để trả lời cho thắc mắc này ngoài việc nhận thực rằng: tại do yếu kém về giáo lý, do thiếu hiểu biết về Chúa, về những gì Người đã dạy và đã làm, do thiếu ý thức về những sự thánh thiêng, do thiếu trưởng thành trong đời sống đạo nên mới xảy ra những trường hợp như vậy. Vì thiếu hiểu biết nên không thấy được sự cao quí và tầm quan trọng của việc dâng lễ và việc rước Thánh Thể. Những người này coi việc đi dâng lễ ngày Chúa Nhật chỉ là một khoản luật phải giữ để khỏi có tội, để khỏi bị phạt mà thôi. Họ không ý thức rằng: thánh lễ và Thánh Thể là những điểm hẹn để họ gặp gỡ Thiên Chúa là Cha của mình. Họ cũng không biết rằng đây là cơ hội rất quý báu để có thể kín múc lấy nguồn sự sống, nguồn ân sủng cần thiết cho cuộc đời.

Thánh lễ và bí tích Thánh Thể không do Hội Thánh, không do bất cứ ai bịa đặt ra, nhưng là do chính Chúa Kitô thiết lập. Thánh lễ ngày nay tái diễn và làm sống lại thánh lễ Chúa Kitô đã dâng khi xưa trên thánh giá để tiếp tục chuyển thông ơn cứu rỗi cho mọi người, mọi thời và mọi nơi. Và thánh Thể chính là lương thực nuôi sống linh hồn ta trong hành trình làm người, cũng là hành trình đi về quê hương trên trời. Chúa Giêsu đã nói đi nói lại nhiều lần: “Thịt tôi thật là của ăn, máu tôi thật là của uống. Ai ăn thịt tôi và uống máu tôi thì sẽ được sống đời đời” (Ga 6,54-55). Ngay cả khi Người biết rõ ràng rằng: Khi Người nói ra những điều ấy, người ta sẽ không tin, sẽ nhạo cười và sẽ bỏ đi, Người vẫn cứ nói. Điều đó cho thấy vấn đề Chúa Giêsu nói ra quan trọng và cần thiết như thế nào.

Con người không chỉ có thân xác nhưng còn có linh hồn. Và mục đích của đời sống làm người không chỉ là sự no đủ cơm áo phần xác mà còn là sự no đủ của đời sống tâm linh nữa: “Người ta sống không chỉ bởi bánh” (Lc 4,4).

Thiết tưởng mỗi người chúng ta đang hiện diện nơi đây đều có dư khả năng để nhận thức điều này. Vấn đề còn lại là thái độ của chúng ta đối với thánh lễ và Thánh Thể như thế nào mà thôi. (Sưu tầm)

  1. Bí tích tình yêu

Trái bom nguyên tử đầu tiên đã nổ tại Hiroshima ngày 6 tháng 8, 1945. Năm giờ rưỡi sáng hôm sau, một thánh lễ được cử hành ở ngoại ô thành phố giữa những nạn nhân nằm la liệt.

Linh mục giám đốc tập viện Dòng Tên mở cửa nguyện đường đón nhận họ và tìm cách săn sóc họ. Về sau, khi đã trở nên Bề Trên Cả Dòng Tên, cha giám đốc tập viện Pedro Arrupe kể lại cảnh tượng sáng hôm đó như sau: “Nguyện đường tập viện chúng tôi phân nửa đã bị tàn phá, khi ấy tràn ngập những người bị thương do bom nguyên tử. Họ nằm la liệt bên nhau trên nền nhà, co quắp lại, bị đau khủng khiếp. Tôi khởi sự dâng thánh lễ, ráng tập trung trong một thế giới chẳng hiểu biết gì về những điều đang thực hiện trên bàn thờ. Họ là người ngoại đạo chưa hề dự một thánh lễ. Tôi không thể nào quên được cử chỉ tôi làm khi hướng về họ và nói: Chúa ở cùng anh chị em, giữa cảnh họ đang chịu đau đớn. Tôi hầu như bị tê liệt với hai tay giang ra mà tôi nghĩ tới thảm kịch con người dùng tiến bộ khoa học và kỹ thuật để tiêu diệt loài người. Đáp lại là những cặp mắt của những nạn nhân đang chờ nguồn an ủi nào đó từ bàn thờ giữa cảnh họ đang hấp hối và tuyệt vọng (…)

Sáu tháng sau, tất cả các nạn nhân được chữa trị đều trở về nhà, chỉ trừ hai người đã chết. Nhiều người trong số họ đã chịu Phép Rửa và ai thì cũng được biết thế nào là đức Ái Kitô giáo (…)

Bí Tích Thánh Thể – Dấu chỉ hữu hình của Tình Yêu siêu việt

Bí Tích Thánh Thể lại một lần nữa làm cho tôi kinh ngạc và cúi đầu thán phục trước sáng kiến vĩ đại của mầu nhiệm Nhập Thể, một sáng kiến chỉ có thể là sáng kiến của Tình Yêu. Chính để cứu chuộc con người mà Thiên Chúa đã nên một Con Người như ta. Chính để trao ban Sự Sống Đích Thực cho ta, mà Ngài đã trở nên của ăn thật sự, cụ thể cho ta. Điều kỳ diệu là sức sống thiêng liêng lại có thể ban cho ta qua Bàn Tiệc rất hữu hình và cụ thể. Ta không chỉ ăn Đức Giêsu cách biểu tượng và mầu nhiệm, mà còn một cách thực sự hữu hình và vật chất. Đó chính là sự kỳ diệu của Bí Tích vậy. Hội Thánh của Đức Giêsu được nuôi dưỡng bởi chính những dấu chỉ hữu hình đó. Thán phục trước sự kỳ diệu đó, tôi thấy mình được mời gọi yêu mến Hội Thánh, Thân Thể Mầu Nhiệm của Đức Giêsu hơn, với những phương tiện hữu hình, giới hạn nhưng đem lại sức sống dồi dào của Mẹ Thánh.

Đức Giêsu ban sự sống cho ta không với tư cách một người ban phát từ bên ngoài, nhưng Ngài tự nguyện trở thành của ăn cho ta. Đó là một hành vi tự nguyện tiêu tan đi, để cho kẻ khác nhờ đó mà được sống, tựa như hạt giống kia mục nát đi để đem lại sự sống cho vô số hạt khác. Một hành vi phục vụ đúng nghĩa. Tôi tự hỏi mình đã có một ước muốn phục vụ đích thực theo nghĩa là dám tự nguyện quên mình để nghĩ đến lợi ích người khác hay chưa.

Bí Tích Thánh Thể là Bí Tích của sự hiệp thông. Thánh Thể hiện diện nơi Nhà Tạm là trung tâm của cộng đoàn tụ họp lại trong tình huynh đệ, dâng lên Cha hiến lễ chính Người Con. Vì Hội Thánh là Nhiệm Thể của Đức Kitô, nên khi dâng lên Cha Người Con, cộng đoàn tụ họp cũng dâng lên Cha chính mình với tư cách là Hội Thánh, Thân Mình của Đức Kitô vậy. Và khi cử hành Bàn Tiệc Thánh, cộng đoàn cũng cử hành mầu nhiệm hiệp thông vậy. Làm cho tôi được kết hợp với Đức Giêsu Phục Sinh, Bí Tích Thánh Thể còn liên kết tôi với anh chị em khác vốn cũng đang mang Đức Giêsu trong mình: bởi vì họ cũng được Ngài yêu mến, hiến thân cho. Liệu tôi có thể yêu mến Đức Giêsu đích thực không khi tôi chẳng yêu thương những người mà chính Ngài yêu thương đến nỗi hiến mạng vì họ? Nếu tôi yêu mến Thánh Thể của Đức Giêsu, thì liệu tôi có sẵn sàng quan tâm, săn sóc những thành phần đau yếu nghèo đói, bị bỏ rơi của Nhiệm Thể Ngài là Hội Thánh chăng? Còn biết bao anh chị em trong cùng Thân Thể với tôi đang rên xiết dưới sức nặng của đau khổ và cần tôi giúp đỡ và yêu mến. Chính Bí Tích Thánh Thể là nguồn sức mạnh khiến tôi có khả năng yêu mến và thể hiện Tình Yêu đó cho anh chị em tôi. (Lm Augustine, sj. Vietcatholic)

  1. “Hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy”

Đôi khi chúng ta bị coi thường. Điều này thật đau buồn. Chúng ta thấy việc mình làm chẳng ai biết tới, và ngay chính bản thân chúng ta cũng bị đối xử như chẳng có gì đáng chú ý.

Nhưng tệ hơn nữa là chúng ta bị quên lãng. Điều này còn đau buồn hơn. Người ta quên chúng ta có nghĩa là không chỉ người ta không coi trọng chúng ta mà còn coi như chúng ta không có.

Bởi vậy ai cũng cố gắng làm cho người ta nhớ tới mình. Có câu nói rằng điều đáng sợ nhất không phải là chết mà là bị bỏ quên.

Chúa Giêsu cũng thế. Ngài muốn chúng ta nhớ tới Ngài. Vì thế trong đêm trước khi chịu chết, Ngài đã ngồi xuống cùng ăn với các môn đệ, rồi cầm lấy bánh và nói: “Này là Mình Thầy được ban cho các con”. Rồi Ngài cầm lấy chén rượu và nói: “Này là chén Máu Thầy… Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy”.

Dĩ nhiên Chúa muốn các môn đệ nhớ đến Ngài không phải chỉ vì ích lợi cho Ngài mà vì ích lợi cho chính họ. Họ cũng cần nhớ đến Ngài nữa. Vì yêu thương họ nên Ngài đã để lại một cách đặc biệt để nhớ đến Ngài, đó là Bí tích Thánh Thể.

Mỗi lần chúng ta cử hành Bí tích Thánh Thể là chúng ta nhớ lại một số lời Ngài nói và một số việc Ngài làm. Chúng ta suy gẫm những điều đó và cố gắng thực hành trong đời sống.

Mỗi lần chúng ta nhớ đến Ngài bằng cách đó thì Ngài trở nên hiện diện gần gũi với chúng ta, tuy không hiện diện hữu hình nhưng là hiện diện thực sự.

Nhờ cử hành bí tích Thánh Thể, một mối dây yêu thương nối kết chúng ta lại với Ngài, kết quả là chúng ta có khả năng đi vào sự thân mật sâu đậm với Ngài, sâu đậm hơn cả khi Ngài hiện diện hữu hình. Chúng ta không chỉ thông giao với Ngài, mà còn hiệp thông với Ngài nữa, một sự hiệp thông thánh thiện.

Nhớ là một khả năng quý giá. Nó nối kết chúng ta lại với những người và những sự việc không còn nữa. Khi chúng ta nhớ đến những người thân yêu thì họ trở thành hiện diện với chúng ta. Họ không chỉ là một ký ức mà là một sự hiện diện thực sự. Khi nhớ tới họ là chúng ta tiếp tục gặt hái những hoa trái mà họ đã gieo khi còn sống với chúng ta.

Huống chi là khi chúng ta nhớ đến Chúa Giêsu, hoa trái chúng ta gặt hái còn nhiều hơn đến mức nào nữa. Nhất là nhớ đến Ngài bằng cách thức Ngài chỉ dạy, đó là cử hành Bí tích Thánh Thể (FM)

  1. Chuyện vui

Cô giáo giảng cho các học sinh về việc Chúa Giêsu lấy 5 chiếc bánh và 2 con cá nuôi cả một đám đông: “Các em phải biết là Chúa Giêsu không thực sự nuôi dân bằng vài mẩu bánh. Chuyện đó không thể làm được. Đúng ra là Ngài đã dùng lời ngon ngọt mê hoặc họ để họ không còn cảm giác đói khát và về đến nhà vẫn còn cảm thấy no nê.” Chợt một bé gái đứng lên hỏi: “Thưa cô, vậy 12 thúng bánh vụn lấy đâu ra?”

  1. Lời nguyện cho mọi người

Chủ tế: Anh chị em thân mến, khi cùng với các tông đồ dự bữa Tiệc Ly. Chúa Giêsu đã thiết lập bí tích Thánh thể để thánh hóa và dưỡng nuôi các tín hữu trong cuộc lữ hành trần thế. Với tâm tình cảm tạ tri ân, chúng ta cùng dâng lời cầu xin:

  1. Bí tích Thánh thể là bí tích tình yêu / dấu chỉ hiệp nhất / mối dây bác ái / Chúng ta hiệp lời cầu xin cho mọi thành phần Dân Chúa / khi tham dự bàn tiệc Thánh thể / được đức tin duy nhất chiếu soi / và được liên kết trong cùng một đức ái vững bền.

2 Chính Chúa Giêsu đón nhận người Kitô hữu khi họ rước Chúa vào lòng / Chúng ta hiệp lời cầu xin Chúa dạy các tín hữu / biết niềm nở đón tiếp những ai đang tìm Người.

  1. Chính Chúa Giêsu tự hiến làm của ăn của uống cho loài người trong bí tích Thánh thể / Chúng ta hiệp lời cầu xin cho sức mạnh người Kitô hữu đã tìm được nơi bàn thánh / tồn tại mãi trong cuộc sống chứng nhân thường ngày.
  2. Việc rước lễ thường xuyên sẽ giúp ta tránh xa tội lỗi / Chúng ta hiệp lời cầu xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta hiểu được điều này / và chuẩn bị thật tốt tâm hồn / để mỗi khi tham dự thánh lễ / đều có thể rước Chúa một cách xứng đáng và hữu hiệu.

Chủ tế: Lạy Chúa Giêsu, là Linh mục đích thực và vĩnh cửu, Chúa đã thiết lập hy lễ trường tồn và truyền cho chúng con cử hành mà tưởng nhớ đến Chúa. Xin cho chúng con biết tham dự thánh lễ một cách sốt sắng như Hội thánh đã dạy. Chúa hằng sống và hiển trị muôn đời

  1. Trong Thánh lễ

– Kinh Tiền Tụng: nên xử dụng kinh Tiền Tụng Thánh Thể I, đặc biệt nhấn mạnh phần cuối đoạn 2 “Khi chúng con lãnh nhận Mình Người hiến tế vì nhân loại, chúng con được mạnh sức. Và khi chúng con uống Máu Người đổ ra vì nhân loại, chúng con được rửa sạch tội khiên.

– Trước kinh Lạy Cha: Chút nữa đây khi đọc câu “Xin Cha cho chúng con lương thực hằng ngày”, chúng ta hãy nhớ rằng lương thực ấy không phải chỉ là cơm nước vật chất, mà còn là tất cả những gì cần thiết cho cuộc sống linh hồn chúng ta. Chúng ta hãy tha thiết xin Cha trên trời ban cho chúng ta cả hai thứ lương thực ấy.

– Trước lúc rước lễ: Rước lễ chính là kết hợp với Mình Máu Thánh Chúa Giêsu, là được hưởng dùng lương thực tuyệt hảo. Xin cho việc rước Mình Máu Chúa thánh hóa chúng ta, làm cho chúng ta ngày càng kết hợp mật thiết hơn với Chúa. “Đây Chiên Thiên Chúa…”

VII. Giải tán

Chúng ta đã được nuôi dưỡng bằng chính Mình Máu Chúa Giêsu. Khi ra về, chúng ta hãy quan tâm chia sẻ và giúp đỡ anh chị em chúng ta để họ cũng được thoát khỏi những cơn đói cả vật chất lẫn tinh thần.

HÃY CÓ LÒNG TIN VÀO THIÊN CHÚA

Lm Huệ Minh

Chúng ta thấy, trong suốt hành trình rao giảng Tin Mừng của Chúa Giê su, có thể nói Ngài luôn là mẫu gương sống động đầy lòng xót thương là “Thầy nhân lành” (Lc 18, 18; Mc 10, 18). Thế mà trong đoạn tin mừng hôm nay (Mc 11, 11-27) thánh Maccô tường thuật cho chúng ta thấy Chúa đã nổi giận đến hai lần liên tiếp trong cùng một ngày. Qua hai câu chuyện “Cây vả bị chúc dữ và “xua đuổi những người buôn bán ra khỏi đền thờ Giêrusalem’.

Ta thấy hai câu chuyện này lại đan xen vào nhau, liên quan đến nhau và bổ xung, giải thích ý nghĩa cho nhau. Qua đó, Chúa Giêsu nhằm củng cố cho các môn đệ đời sống đức tin và cầu nguyện.

Thật vậy, hôm ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ rời khỏi Bêtania để đến Giêrusalem Ngài cảm thấy đói. Trông thấy ở đằng xa có một cây vả tốt lá. Ngài đến để tìm trái ăn nhưng không có vì không phải là mùa vả. Người liền lên tiếng chúc dữ cây vả “Muôn đời sẽ chẳng còn ai ăn trái của mày nữa” (Mc 11,12)

Tại sao Chúa lại chúc dữ cây vả ? Phải chăng nhằm thỏa mãn cơn đói của Ngài? Nếu vây Chúa thật là người bất thường “nỗi giận trái mùa”. Vì làm sao có thể tìm trái cây khi không phải mùa sinh hoa kết quả của nó ?

Như vậy, điều Chúa muốn chiếu cố ở đây là gì? Có phải Ngài muốn ám chỉ đền thờ mà Ngài sắp tiến vào để thanh tẩy?

Chúng ta mở lại những trang sử của Do thái giáo để hiểu hơn điều Chúa muốn nói ở đây. Đối với người Do thái, cây nho hay cây vả tượng trưng cho dân Israel và Thiên Chúa là người trồng. Nhưng dân Chúa chẳng mang lại hoa trái, lợi lộc gì lại phản nghịch với lòng mong đợi của Ngài. nên sẽ bi tru diệt (Mc 12, 1-11).

Trang Tin Mừng cho chúng ta thấy, trái cây vả và việc cầu nguyện là những chữ chính trong Tin Mừng này. Chúa Giêsu thấy một cây vả và tìm mãi không thấy trái mà chi có lá mà thôi: và Ngài đã nguyền rủa nó. Sáng sớm hôm sau các Tông Đồ, ngạc nhiên, nói cho Chúa Giêsu là: “Thầy, nhìn kìa! Cây vả mà thầy đã nguyền rủa nay đãchết khô rồi” (Mc 11, 21).  Chúa Giêsu trả lời với với họ về đức tin và lời cầu nguyện: “Hãy có lòng tin vào Thiên Chúa” (Mc 11, 22).

Cũng vậy, Đền Thờ này thật lộng lẫy, nguy nga, tráng lệ nhưng trong đó chất đầy những lễ nghi vụ hình thức bên ngoài mà không có tấm lòng tin kính, tôn thờ. Nó đã trở thành cái chợ để mua bán trao đổi, thành sào huyệt của bọn cướp (Mc 11, 17).

Vậy số phận của nó chẳng khác nào như cây vả xum suê lá mà chẳng có trái đã bi Chúa chúc dữ đó sao? Nó cũng sẽ bị Ngài thanh tẩy ngay lúc này.

Vì thế, Ngài bước vào Đền Thờ Giêrusalem với một thái độ hết sức giận dữ, Ngài bắt đầu đuổi những kẻ đang mua bán trong Đền Thờ, lật bàn của những người đổi bạc và xô ghế của những kẻ bán bồ câu. Ngài không cho ai được mang đồ vật gì đi qua Đền Thờ (Mc 11, 15-16). Việc Chúa thanh tẩy đền thờ còn mang một ý nghĩa lớn lao hơn. Ngài công bố bãi bỏ kiểu cầu nguyện Do Thái giáo và khai mạc thời ký mới mà Ngôn sứ Dacaria đã loan báo: “Ngày ấy sẽ không còn lái buôn trong nhà Đức Chúa các đạo binh  nữa” (Dcr 14, 21).

Cũng như cây vả bị Chúa chúc dữ đã chết khô, Đền thờ bị ô uế đã trở nên vô nghĩa. Từ nay, sự liên kết, gắn bó, với Chúa không còn gò bó nơi Đền thờ, không còn “phải trên núi này hay tại Giêrusalem”(Ga 4, 21) nhưng bởi nơi Đức tin và đời sống cầu nguyện.

Do đó, đức tin và cầu nguyện là hai vũ khí sắc bén không thể thiếu trong đời sống người ki tô hữu, là điều kiện cần và đủ để chúng ta đến với Chúa. Mặc khác, để cầu nguyện được chúng ta phải tin vào Chúa và có tin vào Chúa chúng ta mới dám chắc lời cầu nguyện của chúng ta được Ngài nhậm lời như Chúa đã nói: “cứ xin thì sẽ được” (Mt 7, 7;Lc 11, 9) và “tất cả những gì anh em cầu xin, anh em cứ tin là mình đã được rồi, thì sẽ được như ý”( Mc 11, 24).

Nhưng chúng ta chỉ kính mến Chúa, yêu Chúa và tin Chúa thôi thì chưa đủ vì “đức tin không có hành động thì quả là đức tin chết” (Gc 2, 17). Hành động mà Chúa muốn nơi ta đó là yêu như Chúa yêu và tha thứ cho nhau như Chúa đã thứ tha chúng ta.

            Trong cuộc sống hiện tại, có người cho rằng họ rất it khi cầu nguyện, và khi họ cầu nguyện, thì họ cầu nguyện với hy vọng là Thiên Chúa sẽ giải quyết mọi vấn đề của họ. Và họ biện minh bằng những lời của Chúa Giêsu mà chúng ta vừa nghe: “Bởi thế Ta, bảo các ngươi, mọi điều các ngươi cầu nguyện kêu xin, các ngươi hãy tin là được, và các ngươi sẽ thấy thành sự”. (Mc 11, 24). 

Lời biện hộ của họ rất đúng, theo bản năng con người, dễ hiểu và chính đáng đó. Khi ở đứng trước một vấn đề quá khó khăn đối với chúng ta, chúng ta cần tin tưởng vào Thiên Chúa. Nhưng chúng ta cũng phải thêm rằngnhững lời cầu nguyện “vô dụng”  “vì Cha các ngươi biết rõ các ngươi cần gì, trước khi các ngươi xin Người.” (Mt 6, 8). Có những lúc chúng ta đã không nhận được những điều mà chúng ta đã cầu xin, bởi vì những gì chúng ta nhận được từ nơi Thiên Chúa đều lànhững ơn sũng và hồng ân của Thiên Chúa ban.       

            Bời vì thế mà chúng ta không cần cầu nguyện? Tất nhiên, chúng ta nên cầu nguyện: bởi vì chúng ta biết rằng vì lời cầu nguyện của chúng ta mà chúng ta có được ân sủng, lời cầu nguyện của chúng ta đã trở nên xứng đáng và có giá trị hơn: vì nó “vô dụng” và nó “không tốn gì cả”. Hơn nữa, có những lợi ích mà chúng ta nhận được từnhững lời cầu nguyện: bình an trong tâm hồn; biết suy nghĩ chính chắn, hiểu rỗ vấn đề đê giải quyết, cầu nguyện giúp chúng ta phân biệt giữa những gì là tốt và những gì có thể làsở thích cá nhân, hay là những ý định thực sự của lời cầu nguyện của chúng ta. Và tứ đó, chúng ta sẽ hiểu được bằng con mắt đức tin với những gì Chúa Giêsu nói: “Điều gì các ngươi xin nhân danh Ta, Ta sẽ làm, ngõ hầu Cha được tôn vinh nơi Con,” (Ga 14, 13).

Từ sự kiện Phêrô ngỡ ngàng khi thấy cây vả bị Chúa Giê-su rủa ngày hôm trước mà giờ đây đã chết khô, Chúa Giê-su dạy các môn đệ về việc cầu nguyện. Để lời cầu nguyện chắc chắn được Chúa nhậm lời, phải có hai điều kiện. Thứ nhất, đối với Chúa, chúng ta phải tin mà “trong lòng không chút nghi nan”.Với lòng tin như thế, Chúa nói, chúng ta có thể “chuyển núi, dời non.” Thứ đến, phải biết tha thứ cho anh chị em để mình cũng được Cha trên trời tha thứ cho. Thật chẳng khác nào khi Ngài dạy chúng ta cầu nguyện qua kinh “Lạy Cha”: “Xin Cha tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con.”

Điều này thật khó khi chúng ta đang sống trong một xã hội “siêu điện tử”. một xã hội đề cao vật chất và hưởng thụ thì đâu là niềm tin vào Thiên Chúa vô hình dựng nên mọi vật, thấu suốt mọi tâm can? Người ta chỉ tin vào khoa học mà đánh mất niềm tin nơi Thiên Chúa thì làm sao có thể tin yêu và tha thứ cho nhau được. Sống trong một xã hội cạnh tranh quyền lợi ngày càng cao,thì tha nhân là gì?, có ý nghĩa gì?liên quan gì đến mình?Nhưng chúng ta cũng đừng bi quan vì không có gì Chúa không làm được. Hơn nữa, nếu chúng ta có một đức tin dù chỉ bằng hạt cải thôi cũng đủ dời núi lấp biển. Hãy tin vào Chúa vì ơn Chúa đủ cho chúng ta. Ngài luôn làm tất cả mọi sự sinh ích cho những ai mến yêu Ngài. Ngài sẽ biến đổi tâm hồn ta nên khiêm tốn yêu thương phục vụ và quảng đại vị tha.

Vậy trong thời cuộc hiện nay, ta đã sống chứng nhân bằng đời sống đức tin, cầu nguyện và yêu thương tha thứ như thế nào?

Ta hãy cầu nguyện và ta sẽ nhận ra Thiên Chúa thực sự hiện hữu và hiện diện thân tình với ta. Mỗi khi ta đứng trước sự ác, hoặc gặp những bất lực bế tắc trong cuộc sống, thay vì có những phản ứng tiêu cực, nóng vội bạo lực, ta cầu nguyện với niềm tin và tình yêu thương tha thứ, ta sẽ có một tâm thế tích cực để xây dựng một thế giới hoà bình, nơi mọi người thương yêu nhau vì là anh em con cùng một Cha trên trời.

Mỗi ngày ta dành thời gian để cầu nguyện để lòng luôn hướng về điều thiện, nỗ lực khử trừ sự ác, đồng thời sẵn lòng tha thứ cho những ai đang gây ra sự ác cho ta.

CÁC CON HÃY CHO HỌ ĂN

Lm Giuse Đinh lập Liễm

A. DẪN NHẬP

Trong ngày thứ Năm Tuần thánh, chúng ta đã cử hành Thánh lễ Tiệc ly để kỷ niệm việc Đức Giêsu lập phép Thánh Thể và chức Linh mục. Nhưng trong dịp này, chúng ta không thể suy niệm riêng về phép Thánh Thể mà còn phải suy niệm về những mầu nhiệm khác như việc Đức Giêsu chịu chết và sống lại. Hôm nay Giáo hội muốn dành riêng một ngày để có nhiều thời giờ suy niệm về phép Thánh Thể để khuyến khích mọi người hãy tỏ lòng tôn sung, yêu mến phép Thánh Thể, siêng năng rước lể, năng đến viếng thăm Chúa nhự trong nhà tạm…

Bí tích Thánh Thể không phải tình cờ mà có nhưng đã được tiên báo bằng những hình ảnh trong Thánh Kinh như manna trong sa mạc (Xh 16), việc hóa bánh ra nhiều (Lc 9,11b-17)… Sau cùng, trong bữa Tiệc ly, Đức Giêsu đã chính thức thiết lập Bí tích Thánh Thể để làm của ăn của uống nuôi linh hồn loài người, để con người được tham dự vào đời sống thần linh của Chúa và được sống đời đời.

Nhân dịp này chúng ta hãy suy tư về mầu nhiệm Thánh Thể dưới một số khía cạnh như Thánh Thể có liên quan tới bữa ăn, sự giao hòa, hiệp nhất, phục vụ và tạ ơn. Đồng thời chúng ta hãy cộng tác với Chúa trong việc cử hành Thánh lể để Chúa được hiện diện với loài người cho đến tận thế; ngoài ra, chúng ta cũng cần cộng tác với Chúa để đưa “bánh của Thiên Chúa” hướng tới anh chị em mình tức là “bánh của con người”, biết chia sẻ với người khác bằng chính những cái mà Chúa đã ban cho mình như tiền bạc, của cải, sức khỏe, thời giờ, viếng thăm … trong cuộc sống hằng ngày.

B. TÌM HIỂU LỜI CHÚA

+ Bài đọc 1: St 14,18-20

Ông Abraham vừa chiến thắng trở về, ông Melkisêđê, vừa là vua vừa là tư tế thành Salem, đã đem bánh và rượu đến chúc mừng ông Abraham; đồng thời Melkisêđê cũng nhân danh Thiên Chúa tới chúc lành cho ông Abraham.

Truyền thống đã coi ông Melkisêđê là hình ảnh của Đức Giêsu Thượng Tế, và bánh rượu xem như là hình ảnh báo trước Thánh Thể.

+ Bài đọc 2: 1Cr 11,23-26

Thánh Phaolô dạy giáo lý cho tín hữu Côrintô về Bí tích Thánh Thể. Ngài trích dẫn một bản văn Phụng vụ về việc Chúa lập Bí tích Thánh Thể. Theo đó, khi chúng ta cử hành Thánh lễ, chúng ta không chỉ làm cho Đức Kitô hiện diện, mà còn làm tái hiện cái chết mà Ngài đã dùng để cứu chuộc chúng ta.

Vì thế, phải cử hành cho xứng đáng trong sự kết hợp với Chúa và trong sự chia sẻ rộng rãi với anh em mình.

+ Bài Tin mừng: Lc 9,11-17

Thánh Luca thuật lại cho chúng ta phép lạ Đức Giêsu biến bánh ra nhiều để cho 5000 người đàn ông ăn no nê và thu lại được 12 thúng đầy miếng bánh vụn. Qua phép lạ này, thánh Luca có ngụ ý nói với chúng ta:

– Phép lạ này tái diễn phép lạ manna trong sa mạc ngày xưa và còn trổi vượt hơn phép lạ ngày xưa nữa.

– Phép lạ này ám chỉ Bí tích Thánh Thể mà Đức Giêsu sẽ thiết lập sau này.

Như vậy, phép lạ hóa bánh ra nhiều nhắc lại phép lạ manna ngày xưa và là hình ảnh tiên báo về Bí tích Thánh Thể.

C. THỰC HÀNH LỜI CHÚA

Chia sẻ bàn tiệc Thánh Thể

I. ĐỨC GIÊSU LẬP BÍ TÍCH THANH THỂ

1. Những hình ảnh tiên báo

Trong Kinh thánh có nhiều hình ảnh báo trước Bí tích Thánh Thể mà Đức Giêsu sẽ lập ra sau nay, ví dụ manna được ban cho người dân Israel trong sa mạc (Xh 16), lời tiên báo của tiên tri Isaia (Is 25,6), phép lạ của tiên tri Elisê (2V 4,43-44), tiệc cưới tại Cana (Ga 2,1-11) và phép lạ hóa bánh ra nhiều trong bài Tin mừng hôm nay.

Tác giả các sách Tin mừng đều đề cập đến phép lạ này (Mt 14,18; Mc 8,1t; Ga 6,5t; Lc 9,11b-17). Phép là hóa bánh ra nhiều để nuôi dân chúng là một trong những phép lạ quen thuộc của Tin mừng. Phụng vụ Thánh lễ đã trích đoản văn Lc 9,11b-17 dùng cho lễ Minh Máu Thánh Chúa hôm nay.

Thánh Luca cho biết: trời đã về chiều, các Tông đồ muốn Đức Giêsu giải tán dân chúng để họ vào các làng mạc mà mua thức ăn vì đây là nơi hoang địa. Bất ngờ Đức Giêsu bảo các ông hãy cho họ ăn. Các ông hoàn toàn bó tay vì làm sao kiếm đủ số bánh cho 5000 người đàn ông ăn no được, các ông chỉ vỏn vẹn có 5 chiếc bánh và 2 con cá. Nhưng Đức Giêsu bảo các ông cứ cho họ ngồi xuống từng nhóm 50 người một. Ngài cầm lấy 5 chiếc bánh và 2 con cá, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các ông phân phát cho dân chúng. Tất cả đều ăn no nê và còn thu lại được 12 thúng đầy miếng bánh vụn.

Đây chỉ là phép lạ Đức Giêsu làm để thỏa mãn cơn đói khát phần xác của dân chúng. Qua phép lạ này, Ngài còn hướng dân chúng thèm khát của ăn khác còn cao trọng hơn mà Ngài sẽ ban cho họ sau này, đó là Bí tích Thánh Thể.

2. Đức Giêsu lập Bí tích Thánh Thể

Cả bốn sách Tin mừng đều thuật lại việc Đức Giêsu lập Bí tích Thánh Thể trong bữa Tiệc ly.

Đến chiều ngày thứ năm, Đức Giêsu cùng đoàn Tông đồ tới dự tiệc mừng lễ Vượt qua, gồm những tuần rượu, những món ăn cổ truyền, xen lẫn với việc đọc các Thánh vịnh. Sau khi nhắn nhủ các môn đệ nhiều điều xoay quanh vấn đề chính là hãy yêu thương nhau, Đức Giêsu cầm lấy bánh và nói trước mặt các môn đệ rằng: ”Tất cả các con cầm lấy mà ăn, này là Minh Thầy”. Chúa trao cho các môn đệ cùng ăn. Rồi Chúa cầm lấy chén rượu và nói: ”Tất cả các con cầm lấy mà uống: này là chén máu Thầy”. Chúa trao cho các môn đệ cùng uống. Với những lời nói và những cử chỉ trịnh trọng đó, Đức Giêsu đã lập Phép Thánh Thể.

Chúa còn truyền cho các môn đệ: ”Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy”, tức là Chúa ban quyền cho các môn đệ được làm việc cao quí này để tưởng niệm đến Ngài. Như thế, trong bữa tiệc lịch sử này và cũng là Thánh lễ đầu tiên do Đức Giêsu cử hành, Chúa đã lập Bí tích Thánh Thể và thiết lập chức linh mục cho các Tông đồ.

Sau này, để củng có đức tin của chúng ta vào bí tích kỳ diệu và cực thánh này, Thiên Chúa đã làm nhiều phép lạ tỏ tường trước mặt nhiều người.

Truyện: Phép lạ ở nhà thờ thánh Christiana.

Vào năm 1263, có một linh mục người Đức đang cử hành thánh lễ tại nhà thờ kính thánh Christiana, thì lúc bẻ bánh trước khi rước lễ, vị linh mục này đã trông thấy Mình thánh hình bánh đã biến thành Thân xác Đức Giêsu tử nạn. Trên thân mình Chúa, máu đang rịn ra qua các vết thương ở tay chân và cạnh sườn Người. Máu chảy ra làm ướt tấm khăn thánh và mấy lớp khăn phủ bàn thờ. Vị linh mục vội gấp các tấm khăn kia lại. Nhưng gấp tới đâu thì máu lại thấm ra tới đó. Cuối cùng máu thấm qua 25 lần vải khăn. Vừa cảm động lại vừa sợ hãi đến nỗi vị linh mục không thể tiếp tục dâng hết Thánh lễ được.

Sau đó, vị linh mục đến xin yết kiến Đức Giáo hoàng Urbanô và tường trình sự kiện lạ lùng ấy. Đức Giáo hoàng liền sai một phái đoàn, đứng đầu là một vị Giám mục đến điều tra thực hư. Sau khi xác định là phép lạ, vị Giám mục đã cho rước Mình Thánh Chúa về Rôma và đặt tại một nhà thờ dâng kính phép Thánh Thể, và mời giáo dân đến chầu Mình Thánh liên tục. Sau đó, vào ngày mồng 8 tháng 9 năm 1264, Đức Giáo hoàng Urbanô đã ra sắc dụ truyền thiết lập lễ kính Mình Máu thánh Chúa Giêsu và truyền mừng lễ trong toàn thể Hội thánh.

II. SUY TƯ VỀ BÍ TÍCH THÁNH THỂ

1. Thánh Thể và bữa tiệc

Ai trong chúng ta cũng có dịp mời bạn bè đến tham dự một bữa tiệc để chia tay ra đi vĩnh viễn hay một thời gian… Trong bữa tiệc này nếu chúng ta có điều gì tâm huyết giữ kín từ lâu thì đây là lúc thuận lợi nhất để nói ra cho mọi người trước khi giã biệt. Hơn thế nữa, một người mẹ hiền hay một người cha trong gia đình trước khi từ giã cõi đời muốn trăn trối với con cháu những điều thật quan trọng, những điều thiết yếu nhất và các con cháu họ cũng thề hứa không bao giờ dám quên những điều tâm huyết ấy.

Đức Giêsu đã dùng bữa Tiệc ly để nhắn nhủ các môn đệ hãy thương yêu nhau, đồng thời nhắc nhở các ông: ”Hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy”. Đức Giêsu muốn các môn đệ luôn tổ chức các bữa tiệc như vậy để nhớ đến Ngài, tức là dâng Thánh lễ để biến bánh rượu trở nên Mình Máu Chúa Kitô để Ngài hiện diện ở trần gian này cho đến tận thế. Thánh Lễ chính là bữa tiệc mà Chúa mời gọi mọi người đến dự trong dụ ngôn ông chủ dọn tiệc và sai các đầy tớ đi mời khách đến dự tiệc hoàn toàn miễn phí (x. Lc 14,17t)

2. Thánh Thể và giao hòa

Trong bài đọc 1, Kinh thánh kể lại việc ông Maisen làm nghi lễ giao hòa bằng cách lấy máu bò tơ tưới lên bàn thờ. Người xưa coi máu là sự sống, cấm đổ máu người ta là cấm hại mạng sống người ta vì mạng sống thuộc quyền của Chúa; người xưa lấy máu để tỏ tình đoàn kết giao hòa. Hai bộ lạc để tỏ tình đoàn kết thì cho hai vĩ thủ lĩnh gặp nhau, lấy dao rạch máu ở tay, và đôi bên uống máu nhau. Bằng nghi thức ấy, họ cho rằng hai bên đã uống nguồn sống của nhau và đã trở nên anh em, đã giao hòa mãi mãi với nhau. Maisen đã làm nghi lễ ấy khi lấy máu bò tơ, đại diện cho toàn dân để tưới lên bàn thờ Thiên Chúa: giữa Thiên Chúa và dân đã có một cuộc giao hòa vĩnh viễn.

Khi lập nên phép Thánh Thể, Đức Giêsu đã hoàn tất việc giao hòa ấy giữa ta với Thiên Chúa. Máu thánh của Ngài chảy trong huyết quản của ta, làm cho ta giao hòa với Thiên Chúa, Ngài ở trong ta như ta ở trong Ngài. “Này là chén máu Ta, máu tân ước vĩnh cửu, sẽ đổ ra cho các con và nhiều người được tha tội”. “Nếu các con không ăn thịt và uống máu Ta, các con không có sự sống đời đời” (Hồng Phúc, Suy niệm Lời Chúa, năm C, tr 82).

3. Thánh Thể và hiệp nhất

Đức Giêsu truyền cho các môn đệ tổ chức dân thành từng nhóm 50 người (giống như dân Israel trong sa mạc (Xh 18,21-25; Ds 31,14; Đnl 1,15). Phân tích chữ từng nhóm. “Từng nhóm” ở đây ngoài ý nghĩa trật tự giúp cho việc phục vụ bẻ bánh được dễ dàng, còn mang ý nghĩa tình huynh đệ hiệp nhất của cộng đoàn trong bữa ăn, thay vì phân tán từng cá nhân thì qui tụ thành cộng đoàn để ăn tiệc.

Bí tích Thánh Thể là một dấu chỉ: “Dấu chỉ của sự hiệp thông”. Hiệp thông có nghĩa là nên một. Nói cách khác: bí tích Thánh Thể là dấu chỉ của sự nên một, như Hội thánh luôn tuyên xưng và cầu nguyện rằng: ”Chúng con cúi xin Cha cho Thánh Thần liên kết chúng con nên một khi chúng con dự tiệc Mình và Máu Đức Kitô”(Kinh Tạ ơn II). Hay: “Và khi chúng con được Mình Máu Con Cha bổ dưỡng, được đầy tràn Thánh Thần của Người, xin cho chúng con trở nên một thân thể và một tinh thần trong Đức Kitô”(Kinh Tạ Ơn III). Chính Đức Giêsu đã từng nói: ”Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta thì ở trong Ta và Ta ở trong kẻ ấy”(Ga 6,56). Động từ “ở trong” mà Chúa nói, diễn tả mạnh mẽ ơn hiệp thông.

Trong bí tích Thánh Thể, ta không chỉ nên một với Chúa mà thôi, nhưng còn với anh chị em của mình nữa. Vì khi cùng chia sẻ một tấm bánh là chính thân mình Chúa Kitô, tất cả mọi người sẽ nên những chi thể của Ngài. Thánh Phaolô đã từng nói: ”Tất cả chúng ta tuy nhiều nhưng cùng chia sẻ một tấm bánh, vì thế chúng ta làm nên một thân mình. Thân mình mầu nhiệm này sẽ được sống nhờ sức sống của Chúa Kitô là chính Thánh Thần của Chúa Kitô mà Người ban cho ta”.

4. Thánh Thể và phục vụ

Bí tích Thánh Thể là bí tích của sự hiệp thông. Với bí tích Thánh Thể Đức Giêsu đã trao ban trọn vẹn và hoàn toàn con người của Ngài cho chúng ta, để nhờ Ngài chúng ta được thông phần vào sự sống của Thiên Chúa, và được sống đời đời như lời Ngài quả quyết: ”Ai ăn Thịt Ta và uống Máu Ta thì có sự sống đời đời, Và Ta, Ta sẽ cho kẻ ấy sống lại ngày sau hết”(Ga 6,54). Ngài yêu chúng ta bằng một tình yêu hoàn toàn vị tha. Ngài yêu thương chúng ta đến nỗi Ngài đã tự hủy mình để trở nên tấm bánh, và ao ước được chúng ta ăn, để chúng ta được nên một với Ngài. Vì thế, trong một đoạn Tin mừng ngắn hôm nay, động từ “ăn” đã được lặp lại tới 9 lần.

Không chỉ khi hiến thân trên thập giá, trong suốt cuộc đời trần thế của mình, Đức Giêsu đã liên tục chấp nhận trở nên “tấm bánh bẻ ra” cho nhiều người. Ngài chấp nhận “tấm bánh bị ăn”, Ngài tự nguyện trở thành của ăn cho nhiều người chúng ta. Đó là một hành vi tự nguyện tiêu tan đi để cho chúng ta nhờ đó mà được sống. Cuộc sống của Ngài hoàn toàn là vì chúng ta, Ngài không kể gì đến bản thân mình, đến nỗi có lần người nhà của Ngài đã muốn đến bắt Ngài về, vì nghĩ là Ngài bị mất trí (x. Mc 3,20-21).

5. Thánh Thể và tạ ơn

Theo nguyên ngữ, Eucharistia, Thánh lễ là một lễ Tạ ơn. Trong bài 2, thánh Phaolô kể lại cho tín hữu Côrintô biết khi lập phép Thánh Thể “Đức Giêsu cầm lấy bánh “dâng lời tạ ơn”, rồi bẻ ra và nói: Đây là Mình Thầy, hiến dâng vì các con”.

Và trong bài Tin mừng hôm nay, thánh Luca thuật lại khi Đức Giêsu làm phép lạ hóa bánh ra nhiều, hình ảnh tiên bao bí tích Thánh Thể, Ngài cũng “cầm lấy, ngước mắt lên trời và chúc tụng”. Chúng ta có thể cho việc chúc tụng cũng là một hành vi tạ ơn.

Nếu Thánh lễ là một hành vi tạ ơn, tại sao chúng ta không biết đi dự Thánh lễ để tạ ơn Chúa vì bao nhiêu hồng ân Chúa đã ban cho chúng ta trong cuộc sống, những ơn phần hồn cũng như phần xác. Và nhiều khi đi dự Thánh lễ, chúng ta chỉ biết xin ơn mà lại quên tạ ơn.

III. BÍ TÍCH THÁNH THỂ VÀ CHÚNG TA

1. Thánh Thể là bí tích Chúa lập ra

Thánh lễ và bí tích Thánh Thể không do Hội thánh, không do bất cứ ai bịa ra, nhưng là do chính Chúa Kitô thiết lập. Thánh lễ ngày nay tái diễn và làm sống lại Thánh lễ Chúa Kitô đã dâng khi xưa trên thánh giá để tiếp tục chuyển ơn cứu rỗi cho mọi người, mọi thời và mọi nơi.

Và Thánh Thể chính là lương thực nuôi sống linh hồn ta trong hành trình làm người, cũng là hành trình đi về quê hương trên trời. Chính Đức Giêsu đã nói đi nói lại nhiều lần: ”Thịt Ta thật là của ăn, máu Ta thật là của uống. Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta thì sẽ được sống đời đời”(Ga 6,54-55). Ngay cả khi Ngài biết rõ ràng rằng: Khi Ngài nói ra những điều ấy, người ta sẽ không tin, sẽ nhạo cười và sẽ bỏ đi. Ngài vẫn cứ nói. Điều đó cho thấy vấn đề Đức Giêsu nói ra quan trọng và cần thiết như thế nào.

Ước mong rằng việc rước Mình và Máu thánh Chúa vào lòng sẽ làm cho chúng ta trở nên giống Chúa để có thể nói như thanh Phaolô: ”Tôi sống nhưng không con phải là tôi, mà chính Chúa Kitô sống trong tôi”. Chúng ta hãy dâng lời nguyện xin Chúa:

“Lạy Cha, con muốn “ăn thịt và uống máu” Đức Giêsu bằng cách mỗi ngày nhìn vào đời sống của Ngài để biến một phần rất nhỏ “chất tôi” trong con thành “chất Giêsu”. Nếu mỗi ngày con chỉ biến 1%o (một phần ngàn) “chất tôi”thành “chất Giêsu” một cách thật nghiêm túc và thành công, thì trên nguyên tắc chỉ cần 1.000 ngày sau – tức khoảng 3 năm – con đã được biến đổi hoàn toàn nên giống Đức Giêsu. Đó là tính theo kiểu toán học, thực tế không đơn sơ, dễ dàng và thành công như vậy. Xin cho con biết “ăn thịt và uống máu Ngài” theo kiểu ấy, để nhờ đó con có sự sống đời đời”(JKN).

2. Hãy cử hành Thánh Thể mà nhớ đến Ngài

Đức Giêsu lìa bỏ thế gian mà về cùng Chúa Cha, Ngài không còn hiện diện như khi còn ở vói các môn đệ nữa, Ngài muốn chúng ta “cách mặt nhưng gần lòng”, Ngài muốn chúng ta luôn nhớ đến Ngài. Vì thế trong đêm trước khi chịu chết, Ngài đã ngồi xuống cùng ăn với các môn đệ, rồi cầm lấy bánh và 2 nói: ”Này là Mình Thầy được ban cho các con”. Rồi Ngài cầm lấy chén rượu và nói: ”Này là chén máu Thầy… Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy”.

Dĩ nhiên Chúa muốn các môn đệ nhớ đến Ngài không phải chỉ vì ích lợi cho Ngài mà vì ích lợi cho chính họ. Họ cũng cần nhớ đến Ngài nữa. Vì yêu thương họ nên Ngài đã để lại một cách đặc biệt để nhớ đến Ngài, đó là bí tích Thánh Thể.

Nhớ là một khả năng quí giá. Nó nối kết chúng ta lại với những người và những sự việc không còn nữa. Khi chúng ta nhớ đến những người thân yêu thì họ trở thành hiện diện đối với chúng ta. Họ không chỉ là một ký ức mà là một sự hiện diện thực sự. Khi nhớ tới họ là chúng ta tiếp tục gặt hái những hoa trái mà họ đã gieo khi còn sống với chúng ta.

Huống chi là khi chúng ta nhớ đến Đức Giêsu, hoa trái của chúng ta gặt hái còn nhiều hơn đến mức nào nữa. Nhất là nhớ đến Ngài bằng cách thức Ngài chỉ dạy, đó là cử hành bí tích Thánh Thể (Theo McCarthy).

3. Chúa cần chúng ta cộng tác

Trong việc làm phép lạ cho bánh hóa nhiều, chúng ta thấy Đức Giêsu không làm một mình. Ngài muốn cho môn đệ cộng tác vào, tuy chỉ là công việc nhỏ và dễ dàng. Thực ra, những công việc làm ở đây mang một ý nghĩa biểu trưng. Chúng ta thử phân tích mấy động tác:

– Đức Giêsu cho các môn đệ cộng tác cụ thể với sự nghiệp của Ngài: ”Các con hãy cho họ ăn”.

– Chia công tác cho các ông, truyền cho các ông tổ chức dân chúng: ”Các con hãy bảo họ ngồi xuống từng nhóm 50 người”.

– Phân phát bánh đã hóa nhiều cách rộng rãi: ”Đức Giêsu đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ để các ông phân phát cho mọi người”

Theo đó, Francois Bovon kết luận: ”Nhìn theo quan điểm Giáo hội học, Đức Giêsu mời gọi sự cộng tác của các môn đệ, dù rằng, trước phục sinh, các ông chưa hoàn toàn hiểu được điều đang xẩy ra. Việc làm trung gian mà Ngài trao cho nhóm Mười Hai báo trước tác vụ và trách nhiệm tương lai của các ông sau phục sinh. Như vậy đã rõ, Đức tin thiết lập tác vụ như một sự phục vụ chứ không phải như một sự thống trị. Căn nguyên của tác vụ này và những thiện ích phát sinh từ đó ra, không hệ tại bản thân thừa tác viện, nhưng hệ tại Thiên Chúa, Đấng tuyển chọn và bổ nhiệm…”

4. Từ bàn tiệc Thánh Thể đến bàn tiệc ngoài đời

Có lẽ chúng ta cần nhận ra rằng: ”Bánh của Thiên Chúa” đòi ta phải hướng tới anh em mình, tới “bánh của con người”… hoa quả và ruộng đất công lao của con người.

Chia sẻ Mình Máu Chúa Kitô và chia sẻ lương thực với nhau trong tình huynh đệ, là ý nghĩa đầy đủ của bàn tiệc Thánh Thể. Qua bàn tiệc Thánh Thể con người kết hợp với Thiên Chúa và liên kết với nhau, để cuối cùng Thiên Chúa trở nên mọi sự trong mọi người (Sacrosanctum Concilium đoạn 48). Vì thế, việc cử hành bàn tiệc Thánh Thể là một dấu chỉ của sự loan báo Vương quốc Tình yêu, Bữa Tiệc Thiên quốc (Lc 22,16; GLCG số 1344).

Nếu Đức Giêsu đã sinh ra một lần nơi trần thế, Ngài sẽ còn sinh ra mãi. Nếu Đức Giêsu đã một lần hóa bánh ra nhiều, Ngài sẽ còn tiếp tục hóa bánh ra nhiều mãi. Phép lạ đã xẩy ra ngày xưa, vẫn tiếp tục xẩy ra hôm nay cho những ai tin cậy nơi Ngài. Đã có lần nào trong chúng ta cảm nghiệm, chính chúng ta làm phép lạ hóa bánh ra nhiều chưa.

Truyện: Ta đã dựng nên ngươi.

Tại góc đường của một thành phố lớn, có một người đàn bà quần áo rách tả tơi đứng xa ăn xin với đứa con trai nhỏ gầy ốm xanh xao của bà. Trong số những người đi qua đường phố, có một người đàn ông triệu phú bước qua, nhìn họ không nói tiếng nào, cũng chẳng giúp đỡ gì. Nhưng khi trở về biệt thự sang trọng của mình rồi, nhìn vào bàn ăn với đủ mọi thứ cao lương mỹ vị, ông liên tưởng đến thằng bé còm kĩnh và người mẹ khốn khổ của nó. Càng nghĩ về họ ông càng tức giận Thiên Chúa. Rồi ông nắm tay lại đưa quả đấm lên trời la to với Thiên Chúa: ”Làm sao Ngài lại có thể để cho sự khốn khổ như thế này xẩy ra cho được ? Tại sao Ngài lại không làm gì để giúp đỡ những con người bất hạnh đó” ? Và từ một nơi nào đó, rất sâu tự bên trong tâm hồn của ông, có tiếng Thiên Chúa trả lời: ”Ta đã làm. Ta đã dựng nên ngươi” (Nguyễn văn Thái, Sống Lời Chúa giữa dòng đời, tr 216).

Ta đã tạo nên con để con giúp đỡ họ, để con làm phép lạ hóa bánh ra nhiều ! Thế nào cũng đã có lần chúng ta chứng kiến và cảm nghiệm sự bác ái yêu thương của những người con cái Chúa. Mỗi lần như thế là mỗi lần bánh tình yêu được biến hóa ra nhiều.

Khi chúng ta rước Mình Máu thánh Chúa, chúng ta cũng cử hành mầu nhiệm làm gia tăng đức bác ái thương người, hóa bánh ra nhiều (Cv 2,42-46; 1Ga 3,17-18). Đức Giêsu dùng chính những lễ vật chúng ta dâng hiến: tiền bạc, của cải vật chất, tài năng, công sức, lòng quảng đại, lời cầu nguyện, sự hy sinh đóng góp để mưu ích cho toàn thể dân Chúa.

Mừng lễ Mình Máu Chúa Kitô là dịp chúng ta tạ ơn Thiên Chúa vì hồng ân cao trọng Ngài ban tặng cho loài người, vốn mỏng giòn yếu đuối và bất xứng. Hồng ân đó, Thiên Chúa vẫn hằng ngày ban tặng cho chúng ta trong bất cứ giờ cử hành Thánh lễ nào diễn ra trên toàn thế giới. Bí tích Thánh Thể mời gọi chúng ta đến kín múc lương thực Thần linh qua việc lãnh nhận Mình Máu Chúa Kitô để chúng ta được kết hợp mật thiết với Ngài, đồng thời giúp chúng ta thông phần vao đời sống vĩnh hằng của Thiên Chúa ngay tại thế này.

BÁNH HẰNG SỐNG

Lm. Batholomew Minh Vận, CMC

03_Van_dong Năm 1230, tại thành Toulouse xảy ra một cuộc tranh luận kịch liệt giữa Thánh Antôn Padua và ông Boniville thuộc bè rối Albigensê. Đề tài cuộc tranh luận là sự hiện diện đích thực của Chúa Kitô trong Nhiệm Tích Thánh Thể. Thánh Antôn xác quyết theo Đức Tin Công Giáo: Chúa Kitô thực sự hiện diện cách thực tại nơi hình bánh rượu sau khi Linh Mục đọc lời truyền phép; còn ông Boniville nhất định chối từ chân lý này. Cả hai đều đưa ra nhiều chứng lý để bênh vực cho lập trường của mình. Cuộc tranh luận diễn ra trước đám đông dân chúng của hai phe. Sau cùng, một người đề nghị dùng con lừa của ông Boniville để làm một cuộc trắc nghiệm. Cả hai đều chấp nhận. Cuộc trắc nghiệm diễn tiến như sau: Con lừa phải nhốt trong chuồng, nhịn đói ba ngày không hề cho ăn uống gì. Rồi trước một đám đông dân chúng, gồm cả những người tin cũng như những người không tin đang chờ đợi sự việc sẽ xảy ra. Con lừa được dẫn tới trước mặt Thánh Antôn Padua, trong khi ngài nâng cao hào quang mang Thánh Thể Chúa Kitô trước mặt con vật; đồng lúc đó, ông Boniville cũng đem thúng lúa mạch và cỏ khô để dưới chân nó. Một sự thật ngạc nhiên vô cùng trước sự chứng kiến của đoàn lũ dân chúng đông đảo: Con lừa đã không thèm để ý gì tới đồ ăn đặt dưới chân nó; mà trái lại, nó đã quì gối xuống trước Thánh Thể Chúa, như để cung kính thờ lạy Người.

I. THÁNH THỂ, PHÉP LẠ VÔ CÙNG SIÊU VIỆT

Bài sách Các Vua hôm nay thuật lại việc Chúa làm phép lạ cho 20 chiếc bánh mạch nha và lúa mì vị tiên tri phân phát cho một trăm người ăn no mà còn dư. Còn trong bài Tin Mừng, Chúa dùng 5 chiếc bánh và 2 con cá, chúc phúc và truyền cho các Tông Đồ phân phát cho 5 ngàn người ăn no, phần còn dư thu lại được 12 thúng bánh vụn. Ấy là chưa kể đàn bà con nít, có lẽ vì đàn bà con nít ăn ít nên không nói đến.

Hai phép lạ Chúa làm cho bánh hóa nhiều chỉ là hình bóng, là biểu tượng một phép lạ vĩ đại vô cùng siêu việt Chúa sẽ thực hiện, để tỏ uy quyền và tình thương vô cùng của Chúa đối với chúng ta. Đó là Bí Tích Thánh Thể. Chúa yêu thương chúng ta đến nỗi đã trở nên như điên, như khùng, như mát, như mất trí khi tự trở nên bánh làm của ăn nuôi sống chúng ta. Hay nói đúng hơn, là Chúa đã biến bánh trở nên Chúa, để ở lại với chúng ta, nên lương thực nuôi linh hồn chúng ta, nên nguồn ơn thánh trào đổ xuống chúng ta, kết hợp nên một, hòa tan trong chúng ta, biến chúng ta nên thánh thiện như Người; lấy làm sung sướng hạnh phúc ở lại với chúng ta, như chính lời Chúa đã phán: “Hạnh phúc của Cha là ngự giữa con cái loài người mọi ngày cho đến tận thế” (xem Mt 28:20). Chúa được thỏa mãn hạnh phúc ngự vào tâm hồn chúng ta mỗi khi chúng ta đón tiếp Người.

II. THÁNH THỂ BỊ KHINH CHÊ QUÊN LÃNG

Ngày nay, biết bao anh em trong các giáo phái ly khai không nhìn nhận, không tin Chúa ngự thật trong Nhiệm Tích Thánh Thể. Họ cho đó chỉ là một kỷ niệm suông, không phải là sự hiện diện thực tại sống động của Chúa Kitô như chính Tin Mừng đã dạy.

Người ta tin Thánh Kinh, nhưng đồng thời người ta lại kết án là Chúa đã đánh lừa nhân loại khi phán: “Đây là Mình Ta! Đây là Máu Ta!” (Mt 26:26-28) Trước Thánh Thể, Đức Mẹ, toàn thể các Thần Thánh trên Thiên Quốc đều tôn thờ sùng mộ, ngợi khen, chúc tụng, tôn kính, mến yêu… Ngay cả các quỉ thần trong hỏa ngục cũng phải thất kinh bát đảo sụp lạy kính thờ.

Phép lạ bánh hóa nhiều đã làm cho dân Do Thái xưa phải thán phục trước uy quyền của Chúa Cứu Thế, đến nỗi họ đã muốn tìm cách tôn Ngài lên làm Vua… Nhưng phép lạ đó mới chỉ một là hình bóng tiên báo Nhiệm Tích Thánh Thể Chúa sẽ thiết lập. Nó cũng chỉ là phép lạ trong bậc tự nhiên thuộc phạm vi chất thể, để nuôi sống thân xác con người mà thôi; còn phép lạ Thánh Thể là một phép lạ trong bậc siêu nhiên, vượt trên mọi phép lạ Chúa đã thực hiện, để Ngài có thể ở lại với chúng ta mọi ngày cho đến tận thế, nên thần lương dưỡng nuôi linh hồn chúng ta, nên nguồn hạnh phúc thánh hóa chúng ta và giúp chúng ta đạt tới hạnh phúc vĩnh cửu Thiên Quốc.

III. NGHĨA VỤ CỦA CHÚNG TA VỚI THÁNH THỂ

Là con cái Chúa, chúng ta có nghĩa vụ nào đối với Chúa Giêsu Thánh thể? Chúng ta có nghĩa vụ phải hết sức tin tưởng, kính tôn, phụng thờ và yêu mến Chúa. Năng đến kính viếng hoặc tham dự Thánh Lễ cách sốt sắng, đón rước Chúa ngự vào linh hồn và nồng nàn kết hợp với Chúa trong tình yêu mến thiết tha. Chúng ta còn có nghĩa vụ phải làm tông đồ truyền bá lòng tôn sùng Chúa Giêsu Thánh Thể, đề tạ những tội lỗi, những lời lộng ngôn phạm thượng, những xúc phạm bất kính phạm đến Nhiệm Tích Thánh Thể. Đặc biệt hơn nữa, chúng ta còn có nghĩa vụ phải đền bồi phạt tạ những tội lỗi của các linh hồn sống Đời Thánh Hiến, đã không cử hành Thánh Lễ và rước Chúa cách xứng đáng làm đau lòng Chúa.

Để đón rước Chúa ngự vào linh hồn cách xứng đáng, chúng ta hãy tuân theo giáo huấn của Thánh Phaolô Tông Đồ: “Trước khi anh chị em ăn Bánh và uống chén Rượu này, anh chị em hãy hồi tâm kiểm điểm xem, anh chị em có xứng đáng ăn và xứng đáng uống không, nếu không xứng đáng mà dám ăn dám uống là ăn và uống án phạt cho mình” (xem I Cor 11:28-29).

Đừng kể anh em trong các giáo phái không tin Chúa ngự thật trong Nhiệm Tích Thánh Thể, mà ngay trong hàng ngũ Công Giáo, nhiều người cũng dường như không tin tưởng gì. Họ vào Thánh Đường nhâng nhâng nháo nháo, trò truyện dức lác, coi Thánh Đường như một hội trường, như cái chợ, như nơi hẹn hò tìm bạn bốn phương, tình tình tứ tứ… Có những người miệng nhai kẹo cao xu trong suốt buổi lễ, chỉ bỏ ra khi lên rước Chúa, rồi lại nhai tiếp tục… Tệ hơn nữa, họ còn dám để tội trọng mà lên rước Chúa, vì coi việc rước Chúa chỉ là ăn miếng bánh tiến thường theo nghi lễ như thói quen cho vui. Biết bao người đã phạm sự thánh khi mắc tội trọng mà dám lên rước Chúa. Có những người chưng diện mặc diêm dúa khiêu dâm, hở hang bao nhiêu có thể, bán da bán thịt, phơi bày cái thân xác mình một cách trơ trẽn mà không biết hổ thẹn… Tất cả những thái độ bất kính, những lời lộng ngôn, những tội phạm thượng đó đã và đang vọng lên trời cao trêu cơn nghĩa nộ Thiên Chúa, kêu nài sự giáng phạt cân xứng.

Là con cái Chúa, chúng ta cần ý thức trách nhiệm phải tôn thờ, phạt tạ và yêu mến Chúa, bù lại những tội lỗi nhân loại hằng xúc phạm đến Chúa trong mọi thời đại. Thứ đến, là những bậc phụ huynh, những thầy dạy, những huynh trưởng, chúng ta nên đề phòng cho con em chúng ta khỏi nhiễm lây những thói hư tật xấu của dân ngoại, làm ô danh cho giòng họ, cho dân tộc, cho con cái Chúa.

Với tấm lòng chân thành, tôi xin đề nghị với tất quí ông bà anh chị em mấy điểm sau:

* Khi tới Thánh Đường tham dự Thánh Lễ hay tham dự bất cứ việc phượng tự nào, chúng ta nên khuyên nhủ con em chúng ta biết phục sức đứng đắn, kín đáo cách đoan trang nết na, xứng đáng với nơi tôn nghiêm, nơi thờ phượng Chúa.

* Giữ các em nhỏ khỏi làm xáo trộn, chạy lăng xăng, la hét, bất kính với Chúa và làm chia trí người khác.

* Điều quan trọng hơn hết, là chúng ta hãy tham dự Thánh Lễ một cách chủ động, với tất cả tâm tình sùng mộ tôn kính mến yêu, xứng danh một người con ngoan thảo đến tâm sự với Cha Trên Trời, một thụ tạo đến tôn thờ Đấng Tạo Hóa, một tôi trung đến phụng sự Đấng Thượng Đế của mình.

Chúng ta nên nhớ rằng: Không phải chúng ta đi xem lễ hay đi nghe hát thánh ca cách thụ động máy móc, hay cực chẳng đã, phải đi để khỏi mắc tội hoặc khỏi bị cha mẹ rầy la cách miễn cưỡng, nặng nhọc, bất đắc dĩ… nhưng là đi tham dự Thánh Lễ, cùng dâng Thánh Lễ với tất cả tâm hồn sốt mến, sung sướng hạnh phúc, cách tự tình tự nguyện. Với ất cả tâm hồn sùng mộ yêu mến, tự hiến dâng chính bản thân hợp với Lễ Hy Tế của Chúa Kitô trên bàn thờ thượng tiến Thiên Chúa Ba Ngôi Cực Thánh, và cùng với Chúa Kitô biến cả đời mình thành một Thánh Lễ liên tiếp làm hài lòng Thiên Chúa cao cả và đền tạ Người, xin ơn tha thứ tội lỗi muôn dân.

Kết Luận

Lạy Mẹ, xin Mẹ chia sẻ cho chúng con tâm tình khiêm nhu sâu thẳm và lòng sốt mến phi thường của Mẹ, để chúng con được xứng đáng tế lễ Chúa, tham dự Thánh Lễ, đón rước Chúa ngự vào linh hồn chúng con, như xưa Mẹ đã được Chúa sung sướng ngự xuống cung lòng trinh khiết của Mẹ. Chớ gì chúng con được biến đổi nên Mẹ, được đồng hóa nên một với Mẹ, để Chúa cũng được sung sướng ngự vào lòng chúng con như vậy.

HÃY TRỞ NÊN BÁNH VÀ CÁ

Lm. Tuấn Bình, CMC

Đức Hồng Y Thuận trong cuốn Đường Hy Vọng có viết: “Có thể triệt hạ tất cả các thánh đường trên mặt đất, nhưng bất cứ ở đâu còn linh mục thì còn Thánh lễ, còn Thánh Thể. Có thể tiêu diệt tất cả các linh mục, nhưng ở đâu có hai hay ba người hiệp lại vì danh Chúa, thì vẫn có Chúa ở giữa họ” (# 388). Thật vậy, vì biết trước ngày giã biệt đã gần kề cho nên trong bữa Tiệc Ly, Chúa Giêsu đã thiết lập Bí tích Thánh Thể để tiếp tục hiện diện và trở nên của nuôi linh hồn cho đoàn con yêu dấu của Ngài như bài đọc hai và bài Phúc âm trong thánh lễ hôm nay đã tường thuật lại. Đây chính là cao điểm của thánh lễ hôm nay và cũng là một thách đố cho mỗi người Kitô hữu chúng ta.

Mục đích xuống thế làm người của Chúa Giêsu là để cứu chuộc nhân loại, nhưng để qui hướng con người về mục đích đó, Ngài đã thể hiện biết bao phép lạ để chữa lành cũng như để xoa dịu những đau thương thể xác của con người. Là những người theo Chúa, chúng ta cũng có bổn phận yêu thương và giúp đỡ tha nhân như Chúa để dẫn đưa họ đến đường ngay nẻo chính của đức tin Công giáo. Vì sau khi đã phục sinh và lên trời, Chúa Giêsu không còn hiện diện trong thân xác để làm những việc như trước nữa mà chỉ còn trông mong vào sự tiếp tay của mỗi người chúng ta mà thôi. Nói cách khác, Bí tích Thánh Thể là phương thế tuyệt hảo để Chúa tiếp tục hiện diện trên trần gian. Tuy nhiên, vì Thánh Thể chỉ được đặt trong các nhà Tạm cho nên sự hiện diện của Chúa cũng chỉ giới hạn lại trong phạm vi các thánh đường. Do đó, để tiếp tục đến với nhân loại, Chúa phải cần đến sự cộng tác của chúng ta.

Qua bài Phúc âm hôm nay chúng ta thấy, năm chiếc bánh và hai con cá thật chẳng thấm vào đâu so với đám đông độ năm ngàn người đàn ông chưa kể đàn bà con nít. Tuy nhiên, sau khi đã chúc tụng và tạ ơn, Chúa Giêsu đã dùng năm chiếc bánh và hai con cá này để phân phát và mọi người đều được ăn no lại còn dư được mười hai thúng miếng vụn. Chính trong ý nghĩa này mà mỗi người chúng ta đều có thể tự sánh ví mình với năm chiếc bánh hèn mọn và hai con cá đơn sơ mà Chúa có thể dùng để nuôi sống con người ngày nay. Hơn bao giờ hết, thế giới vật chất ngày nay đang dần dần trở nên hoang địa khô cằn vì thiếu tình người và con người ngày nay cũng đang đói khát của ăn thiêng liêng mà chỉ có Chúa mới khoả lấp được. Đó là những đói khát của lòng kính trọng, sự tha thứ, mối quan tâm và giúp đỡ nhau. Với sức riêng, chắc chắn chúng ta không làm được gì, nhưng nếu chịu đặt trong bàn tay Chúa, chắc chắn Ngài sẽ biến đổi chúng ta nên những tấm bánh và những con cá đem lại hy vọng và an vui cho tha nhân. Điều quan trọng là liệu chúng ta có dám để Chúa toàn quyền cầm lấy, bẻ ra và phân phát cho tha nhân theo dự định của Ngài hay không mà thôi. Chỉ có như vậy thì Ngài mới có thể tiếp tục ban phát ơn cứu độ và tình yêu đến cho nhân loại. Và bao lâu chúng ta còn cộng tác đắc lực với Chúa như vậy thì cho dù người ta có triệt hạ hết các thánh đường và bách hại hết các linh mục chăng nữa cũng không cản ngăn được sự hiện diện của Chúa giữa tha nhân.

Xin Mẹ Maria là người môn đệ đầu tiên và cũng là người cộng tác đắc lực nhất trong việc đem ơn cứu độ đến cho nhân loại, ban ơn giúp sức để chúng ta sống xứng đáng là những chi thể sống động của Chúa trên trần gian.

BỮA TIỆC THÁNH YÊU THƯƠNG

Lm. Đan Vinh – HHTM

St 14,18-20; 1 Cr 11,23-26; Lc 9,11b-17

  1. HỌC LỜI CHÚA

1.TIN MỪNG: Lc 9,11b-17

(11b) Khi ấy, Đức Giêsu nói với dân chúng về Nước Thiên Chúa và chữa lành những kẻ cần được chữa. (12) Ngày đã bắt đầu tàn. Nhóm Mười Hai đến bên Đức Giêsu thưa Người rằng: “Xin Thầy cho đám đông về, để họ vào các làng mạc nông trại quanh đây tìm chỗ trọ và kiếm thức ăn, vì nơi chúng ta đang ở đây là nơi hoang vắng”. (13) Đức Giêsu bảo: “Chính anh em hãy cho họ ăn”. Các ông đáp: “Chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá. Trừ phi chính chúng con phải đi mua thức ăn cho cả đám dân này”. (14) Quả thật có tới chừng năm ngàn đàn ông. Đức Giêsu nói với các môn đệ: “Anh em hãy bảo họ ngả mình thành từng nhóm khỏang năm mươi người một”. (15) Các môn đệ làm y như vậy, và bảo mọi người ngả mình xuống. (16) Bấy giờ Đức Giêsu cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ, để các ông dọn ra cho đám đông. (17) Mọi người đều ăn và ai nấy được no nê. Những miếng vụn còn thừa, người ta thu lại được mười hai thúng.

  1. Ý CHÍNH:

Thánh Luca thuật lại phép lạ Đức Giêsu nhân bánh ra nhiều để nuôi đám đông dân chúng. Trước nhu cầu của đám đông, thay vì giải tán đám đông để mỗi người tự lo liệu việc ăn nghỉ cho mình như đề nghị của các môn đệ, Đức Giêsu lại truyền cho các ông: “Anh em hãy liệu cho họ ăn đi”. Sau đó, dù các ông chỉ có năm cái bánh và hai con cá, nhưng Đức Giêsu đã sử dụng số lượng ít oi này để nhân ra nhiều gấp bội mà cho đám đông dân chúng được ăn no. Số bánh dư thu lại được mười hai thúng. Số người ăn hôm ấy khoảng chừng 5000 đàn ông.

  1. CHÚ THÍCH:

– C 11b-12: + Đức Giêsu nói với dân chúng về Nước Thiên Chúa: Nước Thiên Chúa hay Nước Trời là trọng tâm các bài giảng của Đức Giêsu. Luca cho thấy Đức Giêsu đã giảng trước khi làm phép lạ nhân bánh. Đây cũng là khuôn mẫu của thánh lễ sẽ được Hội thánh cử hành sau này. Thánh lễ cũng gồm hai phần chính là Phụng vụ Lời Chúa và Phụng vụ Thánh Thể. + Chữa lành những kẻ cần được chữa: Lời giảng luôn được kèm theo phép lạ chữa bệnh. Đó là đặc điểm về cách thức truyền giảng Tin mừng của Đức Giêsu và là khuôn mẫu cho việc truyền giáo sau này. + Xin Thầy cho đám đông về, để họ vào các làng mạc nông trại quanh đây tìm chỗ trọ và kiếm thức ăn: Câu nói của các môn đệ cho thấy: Tuy có quan tâm đến nhu cầu ăn uống ngủ nghỉ của dân chúng, nhưng các ông lại không ý thức mình phải phục vụ để đáp ứng các nhu cầu này của họ.

– C 13-14: + “Chính anh em hãy cho họ ăn”: Đức Giêsu trao trách nhiệm cho các môn đệ phải lo phục vụ dân chúng không những về tinh thần mà cả về thể xác nữa. Trong kinh “Thương người có mười bốn mối” của Hội Thánh cũng đề cập đến các việc bác ái cụ thể mà người tín hữu có bổn phận phải chu tòan như: cho kẻ đói ăn, cho kẻ khát uống, cho kẻ rách rưới ăn mặc, viếng kẻ liệt cùng kẻ tù rạc, cho khách đỗ nhà, chuộc kẻ làm tôi, chôn xác kẻ chết. + “Chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá”: Bánh và cá là thức ăn thường ngày của dân chúng miền biển Galilê. Năm chiếc bánh và hai con cá ở đây là của một bé trai (x. Ga 6,9). Tuy nhiên số thức ăn này chẳng thấm vào đâu so với đám đông dân chúng. Điều này nói lên khả năng hữu hạn của các môn đệ. Nhưng Đức Giêsu lại muốn các ông cộng tác bằng việc góp phần nhỏ bé ấy vào phép lạ lớn lao mà Người sắp thực hiện. + Anh em hãy bảo họ ngả mình: Thời xưa người miền Cận Đông thường ăn tiệc trong tư thế nằm nghiêng trên giường. + thành từng nhóm khoảng 50 người một: Họp thành từng nhóm gợi lại việc ông Môsê tổ chức dân Do-thái thành từng nhóm trong sa mạc thời Xuất hành, là cách tổ chức lý tưởng của dân Chúa (x, Xh 18,21.25). Đức Giêsu muốn các môn đệ tổ chức đám đông ô hợp thành từng cộng đoàn. Các ông trở nên những “Thừa tác viên” phục vụ cho cộng đoàn ấy.

– C 15-17: + Các môn đệ làm y như vậy: Các môn đệ mau mắn làm theo Lời Đức Giêsu dạy, dù lúc ấy các ông chưa biết Người sắp làm gì. + Đức Giêsu cầm lấy năm cái bánh và hai con cá…: theo phong tục của người Do thái thì trước bữa ăn, gia trưởng thường đọc một kinh cảm tạ Thiên Chúa. Ở đây Đức Giêsu cũng cầu nguyện bằng một nghi thức có tính phung vụ như Luca viết: “cầm lấy bánh, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho môn đệ”. Những cử chỉ này giống như khi người lập bí tích Thánh Thể ngày thứ Năm tuần thánh tại nhà Tiệc ly (x. Lc 22,19), và trong bữa ăn tối với hai môn đệ tại làng Emmau (x.Lc 24,30). + Trao cho các môn đệ, để các ông dọn ra cho đám đông: Đức Giêsu không trực tiếp trao bánh, nhưng Người trao qua trung gian là các môn đệ. Ngày nay vai trò của các linh mục và phó tế cũng giống như vậy trong các cộng đoàn và các xứ đạo. + Mọi người đều ăn, và ai nấy được no nê… Những miếng vụn còn thừa, người ta thu lại được mười hai thúng: no nê và dư thừa nói lên đồ ăn dồi dào. Điều này đã ứng nghiệm về bữa tiệc Thiên Sai mà Isai-a đã báo trước: “Ngày ấy, trên núi này, Đức Chúa các đạo binh sẽ đãi muôn dân một bữa tiệc: tiệc thịt béo, tiệc rượu ngon” (Is 25,6), 12 thúng đầy tương ứng với 12 môn đệ phục vụ dân chúng hôm ấy. Việc các môn đệ thu nhặt lại số bánh và cá dư cho thấy bữa ăn này sẽ còn tiếp tục kéo dài để đón thêm những thực khách đông đảo trong thánh lễ sau này.

  1. CÂU HỎI:

1) Thánh lễ gồm có hai phần chính là những phần nào ? 2) Câu nào cho thấy Đức Giêsu muốn các môn đệ của Người phải góp phần phục vụ dân chúng cả về phương diện thể xác nữa ? 3) Tại sao Đức Giêsu lại bảo môn đệ cho dân chúng ngả mình nằm thành từng nhóm 50 người ? 4) Tại sao Đức Giêsu lại sử dụng 5 chiếc bánh và hai con cá do môn đệ góp để nhân ra nhiều ? 5) Ngày nay những cử chỉ của Đức Giêsu làm trong phép lạ nhân bánh ra nhiều được Hội thánh lặp lại trong lễ nghi nào ? 6) Trong Thánh lễ khi nào bánh rượu trở thành Mình Máu Thánh Chúa ? 7) Trường hợp bánh rượu đã được truyền phép bị hư hỏng không ăn uống được, thì bấy giờ có còn là Mình Máu Thánh Chúa Giêsu nữa không ? 8) Ta phải có thái độ nào đối với những mụn Bánh Thánh đã được truyền phép rơi xuống đất ? 9) Mỗi ngày các tín hữu được rước lễ mấy lần? 10-Tại sao các tín hữu nên năng rước lễ mỗi ngày ?

  1. SỐNG LỜI CHÚA:
  2. LỜI CHÚA: “Bấy giờ Đức Giêsu cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho môn đệ để các ông dọn ra cho đám đông” (Lc 9,16).
  3. CÂU CHUYỆN:

1) LỊCH SỬ LỄ KÍNH MÌNH MÁU THÁNH CHÚA:

Vào năm 1263, có một linh mục người Đức đang cử hành thánh lễ tại nhà thờ thánh Christiana, tới lúc bẻ bánh trước khi rước lễ, vị linh mục này đã trông thấy tấm bánh mới truyền phép đã biến thành Thân mình Chúa Giêsu đang chịu tử nạn. Trên thân xác Chúa, máu đang rịn ra qua các vết thương bị đóng đinh ở hai bàn tay bàn chân và vết lưỡi đòng đâm thâu ở cạnh sườn Người. Máu chảy ra làm ướt tấm khăn thánh và mấy lớp khăn phủ trên bàn thờ. Vị linh mục vội gấp các tấm khăn kia lại. Nhưng gấp tới đâu thì máu lại thấm ra tới đó. Cuối cùng máu thấm qua 25 lần vải khăn. Vừa cảm động lại vừa sợ hãi, vị linh mục không thể tiếp tục dâng hết Thánh lễ được. Sau đó, vị linh mục này đã đến xin vào chầu Đức Giáo hoàng Urbanô và tường trình sự kiện lạ lùng ấy. Đức Giáo hoàng liền sai một phái đoàn, đứng đầu là một vị Giám mục đến điều tra thực hư. Sau khi xác định sự việc đó thực là phép lạ, vị Giám mục đã cho rước Mình Thánh Chúa về Rôma và đặt tại một nhà thờ dâng kính phép Thánh Thể, và mời giáo dân đến chầu Mình Thánh Chúa liên tục. Sau đó, vào ngày mồng 8 tháng 9 năm 1264, Đức Giáo hoàng Urbanô đã ra sắc dụ truyền thiết lập lễ kính Mình Máu thánh Chúa Giêsu và truyền mừng lễ trong toàn thể Hội thánh.

2) “MÌNH THÁNH Ở TRONG LÒNG TÔI”:

Thời kỳ cách mạng Pháp, có một cha xứ miền Bờtanhờ (Bretagne) đưa Mình Thánh Chúa đến cho một gia đình. Theo giúp Cha là một cậu bé tên là Bengiamanh (Benjamin). Bấy giờ cha xứ bị bọn lính phát hiện và đuổi theo gấp. Ngài vội dúi vào tay cậu bé chiếc hộp nhỏ có đựng Mình Thánh Chúa trước khi chạy trốn. Ssau đó cha đã bị bắt và bị giết chết. Bấy giờ cậu bé Bengiamanh vừa chạy vừa mở hộp lấy Mình Thánh Chúa bỏ vào miệng mà nuốt đi. Sau đó cậu bé cũng bị bắt và bị tra hỏi về nơi đã cất giấu Mình Thánh Chúa. Cậu hiên ngang chỉ tay vào người mình và nói rằng: “Mình Thánh Chúa đang ở trong người tôi đây này! Các ông hãy mổ ra mà lấy”. Bọn lính điên tiết đã đâm chết cậu bé rồi chôn vùi xác chết của hai cha con dưới một gốc cây sồi ở đầu làng. Một thời gian sau thì cuộc cách mạng đã dần dần lụi tàn và cuối cùng bị thất bại. Một hôm một cơn bão lốc xóay rất mạnh đã đốn ngã cây sồi cổ thụ kia, để lộ ra hai xác chết của cha xứ và cậu bé giúp lễ. Người ta đã phát hiện ra Mình Thánh Chúa vẫn đang còn ngự trong người cậu khi thấy thân xác cậu vẫn ngời sáng ánh hào quang.

3) PHÉP LẠ MÌNH THÁNH CHÚA DO THÁNH ANTÔN THỰC HIỆN:

Một phép lạ khác xảy ra với thánh Antôn Pađua. Có một người Do thái, tên là Bônvilô, không tin và thường nhạo báng Phép Thánh Thể. Thánh Antôn nói thế nào ông ta vẫn cứ thế. Một hôm, ngài nói với ông ta như là một cuộc thách thức: “Nếu con lừa ông cưỡi mà quì xuống và thờ lạy Chúa ẩn mình trong hình bánh thì ông có tin không?”Ông ta cho là một câu nói chơi và nhận lời thách thức. Hai ngày liền, ông ta không cho lừa ăn, rồi dẫn tới chợ để có đông người chứng kiến. Giữa một bên là lúa mạch và bên kia thánh Antôn kiệu Mình Thánh Chúa đi qua. Con lừa quên đói, không ngó ngàng gì đến lúa mạch, quay sang thánh Antôn quì xuống gật gật đầu thờ lạy Chúa cho đến khi thánh Antôn kiệu Mình Thánh đi. Mọi người quì xuống thờ lạy Chúa và hoan hô thánh Antôn.

4) ĐỨC GIÊSU HIỆN THÂN NƠI NGƯỜI NGHÈO ĐANG CHỜ ĐƯỢC PHỤC VỤ:

Đức Hồng Y Hellder Camara khi về ban phép Thêm sức cho trẻ em trong một xứ đạo. Khi đến nơi, Ngài thấy cả xứ đạo đang quỳ gối đấm ngực than khóc như vừa gặp đại hoạ. Thì ra đêm trước, trong khi mọi người mê mải chuẩn bị đón Đức Hồng Y, thì kẻ trộm đã lẻn vào nhà thờ ăn trộm các bình đựng Mình Thánh. Chúng đổ Mình Thánh ra ngoài vườn, lấy đi những bình mạ vàng mà chúng tưởng bằng vàng thật. Đây thật là tội phạm thánh nặng nề.

Thế nhưng trong bài giảng lễ hôm ấy, Đức Hồng Y Camara đã làm cho mọi người kinh ngạc khi Ngài nói: Tại sao hôm nay anh chị em mới than khóc. Hằng ngày biết bao lần Chúa Giêsu vẫn bị nhục mạ, hành hạ, chà đạp, bị giết chết nơi những người nghèo khổ, vô gia cư, trẻ mồ côi … Sao chẳng thấy ai than khóc? Anh chị em không biết sao, những người nghèo ấy chính là hiện thân của Chúa Giêsu, là Thân Mình Chúa giữa đời thường đang cần được chúng ta chăm sóc.

Nói như thế, Đức Hồng Y không có ý coi thường phép Mình Thánh Chúa. Nhưng Ngài có ý nhắc cho ta về một khía cạnh hay bị quên lãng khi cử hành bí tích Thánh Thể. Đó chúng ta cần cử hành bí tích Thánh Thể không những trong nhà thờ mà còn cả ngoài xã hội nữa.

  1. THẢO LUẬN:

1) Khi tham dự thánh lễ Chúa Nhật, chúng ta cần ăn mặc thế nào? Có nên đi trễ về sớm không? Cần vào bên trong ghế hay đứng ngoài nhà thờ hút thuốc nói chuyện? 2) Chúng ta có cần dọn mình trước khi lên rước lễ và cám ơn sau đó không?

  1. SUY NIỆM:

1) Phép lạ nhân bánh hôm nay là hình ảnh của bí tích Thánh Thể sau này:

Bài Tin mừng đã thuật lại phép lạ Đức Giêsu làm trong sa mạc là nhân 5 chiếc bánh lúa mạch và hai con cá ra nhiều, để nuôi đám đông dân chúng gồm năm ngàn người đàn ông không kể đàn bà con trẻ, mà sau đó còn thu lại được 12 thúng đầy bánh vụn.

Phép lạ này nhắc lại việc Đức Chúa đã làm trong thời kỳ Xuất Hành của dân Ítraen do Môsê lãnh đạo: Khi ấy Đức Chúa đã ban cho con cháu Giacóp bánh “manna” trong suốt thời gian 40 năm lưu lạc trong sa mạc. Con số 12 thúng bánh vụn tượng trưng cho 12 chi tộc dân Ítraen.

Phép lạ nhân bánh ra nhiều còn tiên báo về bí tích Thánh Thể Đức Giêsu sẽ thực hiện trong bữa Tiệc Ly Vượt Qua sau này: Khi ấy Người cũng làm những cử chỉ giống như đã làm khi nhân bánh ra nhiều hôm nay: “Người cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, bẻ ra, trao cho các ông và nói: Đây là Mình Thầy, hiến tế vì anh em” (Lc 22,19).

2) Bí Tích Thánh Thể: bữa tiệc huynh đệ hiệp thông của cộng đoàn tín hữu:

Thời Hội Thánh sơ khai, các tín hữu có thói quen cử hành “bữa tiệc Thánh Thể” trong khung cảnh một “bữa ăn huynh đệ” (Agape). Mỗi khi họp nhau để cử hành Thánh Thể, các tín hữu đem theo đồ ăn thức uống góp chung lại, rồi để ra một phần chia sẻ cho những anh em nghèo túng, phần còn lại sẽ chia nhau ăn chung để thể hiện sự hiệp thông huynh đệ.

Nhưng ở cộng đoàn Côrintô đã không làm như thế: những người giàu mang theo nhiều đồ ăn ngon hẹn nhau đến sớm để ngồi chung bàn ăn uống trước, mà không chờ đợi những người nghèo đến cùng ăn chung. Như vậy bữa tiệc huynh đệ bị phân hóa thành hai lớp người giàu nghèo: Kẻ nghèo bị đói bụng đang khi nhiều người giàu khác lại no say! Để sửa tệ nạn ấy, Thánh Phaolô nhắc lại truyền thống bữa Tiệc ly của Chúa. Ngài trích dẫn một bản văn phụng vụ về việc Chúa Giêsu đã lập bí tích Thánh Thể (cc 23-27). Sau đó (cc 28-34) ngài khuyến khích giáo đoàn Corinthô cử hành Thánh Thể sao cho xứng đáng và đúng với mục đích bữa ăn chia sẻ huynh đệ yêu thương. Người ta sẽ tham dự bữa tiệc Thánh Thể cách bất xứng khi họ không quan tâm chia sẻ cơm bánh cho người nghèo, không ý thức Hội Thánh chính là Thân Mình mầu nhiệm của Đức Kitô cần phải được hiệp thông chia sẻ và phục vụ lẫn cho nhau.

3) Bí Tích Thánh Thể tái diễn lễ hy sinh thánh giá của Đức Giêsu:

Khi thiết lập bí tích Thánh Thể trong bữa Tiệc Ly, Đức Giêsu đã nói với các môn đệ rằng: “Đây là Mình Thầy hiến tế vì anh em… Chén này là giao ước mới, lập bằng máu Thầy, máu đổ ra vì anh em” (Lc 22,19.20). Do đó khi lên rước lễ là chúng ta đón nhận chính Thân Mình Máu Huyết của Đức Giêsu và nhờ đó chúng ta sẽ được hiệp thông với Đấng đã chịu chết để đền tội thay cho chúng ta và đã sống lại để phục hồi sự sống siêu nhiên cho chúng ta.

Khi tham dự thánh lễ, các tín hữu chúng ta cần hiệp dâng các vất vả lao công và những đau khổ gặp phải trong cuộc sống hằng ngày làm lễ vật khiêm hạ, kết hiệp với lễ vật cao quý vô cùng là bánh rượu đã được biến hóa nên Thân Mình và Máu Huyết Chúa Giêsu sau khi truyền phép, dâng lên Chúa Cha để đền tội thay và giao hòa nhân loại với Chúa Cha.

4) Tầm quan trọng của giờ chầu Chúa trong Bí Tích Thánh Thể:

Thánh Têrêsa Calcutta đã xác tín thâm sâu về tầm quan trọng của việc Chầu Thánh Thể trong cuộc sống Kitô hữu như sau:

-Tôi biết, tôi sẽ không thể làm việc một tuần, nếu tôi không được liên tục tăng sức từ Chúa Giêsu trong Bí Tích Thánh Thể, qua việc làm Giờ Thánh hàng ngày.

-Chầu Giờ Thánh là thời gian tốt nhất mà bạn sử dụng trên trái đất.

-Giờ Thánh sẽ làm cho linh hồn bạn mãi mãi vinh quang và đẹp đẽ trên thiên đàng.

-Chúng ta không được để đời mình xa lìa Thánh Thể. Làm như thế ta sẽ suy nhược, không còn tìm đâu ra sức mạnh và niềm vui để phục vụ.

-Trên thập giá, Chúa Giêsu nói: “Tôi khát”. Từ Bí Tích Thánh Thể, Chúa Giêsu vẫn tiếp tục nói với ta: “Cha khát”. Ngài khát tình yêu cá nhân của mỗi người, sự thân mật của mỗi người, cộng đoàn của chúng ta với Ngài trong Bí Tích Thánh Thể.

-Mỗi Giờ Thánh chúng ta chầu đều làm vui lòng Trái Tim Chúa Giêsu. Điều đó  sẽ được ghi lại trên thiên đàng và kể lại trong cõi đời đời.

-Để cho một mình ở với Chúa Giêsu, thờ phượng và thân mật với Ngài là quà tặng vĩ đại nhất của tình yêu, là tình yêu dịu dàng của Chúa Cha chúng ta trên Trời.

-Hãy dành thời giờ có thể, càng nhiều càng tốt, ở trước Bí Tích Cực Thánh. Ngài sẽ đổ đầy cho bạn  sức mạnh và quyền năng của Ngài.

5) Cuộc đời chúng ta phải là thánh lễ nối dài sự hiệp thông và chia sẻ:

Mỗi phút giây qua đi, có biết bao tấm bánh vật chất được bẻ ra để nuôi sống thân xác con người. Trong mỗi tấm bánh ấy cũng có bóng dáng của bánh Thánh Thể của Chúa Giêsu. Nếu ta siêng năng đến nhà thờ lãnh nhận Mình Thánh Chúa, thì chúng ta cũng sẽ dễ dàng chia sẻ tấm bánh vật chất cho tha nhân giữa đời thường. Mỗi lần tham dự thánh lễ, chúng ta cần nhớ lời thánh Phaolô: “Mỗi lần ăn bánh và uống chén nầy, là anh em loan truyền Chúa đã chịu chết. Vì thế bất cứ ai ăn Bánh hay uống Chén của Chúa cách bất xứng, thì cũng phạm đến Mình và Máu Thánh Chúa” (1 Cr 11,26-27). Ngoài ra, trong Thánh lễ, Hội thánh luôn cầu nguyện cho sự hiệp thông như sau: ”Chúng con cúi xin Cha cho Thánh Thần liên kết chúng con nên một khi chúng con dự tiệc Mình và Máu Đức Kitô” (Kinh Tạ ơn II).

Trong bí tích Thánh Thể, ta không chỉ nên một với Chúa Giêsu mà thôi, nhưng còn liên kết với anh chị em của mình nữa. Vì khi cùng chia sẻ một tấm bánh là Thân Mình Chúa Giêsu, tất cả mọi người sẽ nên chi thể của Người như thánh Phaolô đã viết: ”Tất cả chúng ta tuy nhiều nhưng cùng chia sẻ một tấm bánh, vì thế chúng ta làm nên một thân mình. Thân mình mầu nhiệm này sẽ được sống nhờ sức sống của Chúa Kitô là chính Thánh Thần của Chúa Kitô mà Người ban cho ta”.

  1. NGUYỆN CẦU:

– LẠY CHÚA GIÊSU THÁNH THỂ. Chúa đã tự hiến để trở thành của ăn của uống thiêng liêng nuôi dưỡng đức tin của chúng con. Mỗi lần lên rước Chúa trong phần hiệp lễ, có những lúc chúng con cảm nhận Chúa thật ngọt ngào và êm ái biết bao! Thế nhưng cũng có những lúc tâm hồn chúng con lại bị khô khan nguội lạnh. Xin giúp chúng con siêng năng rước lễ cách sốt sắng, nhờ đó chúng con sẽ được Chúa bổ sức và sẽ tìm được sự bình an trong tâm hồn.

– LẠY CHÚA GIÊSU THÁNH THỂ. Chúa muốn chúng con kết hiệp mật thiết để được nên một với Chúa. Đòi hỏi đó làm cho chúng con cảm thấy lúng túng, vì cho tới nay chúng con vẫn chưa dứt bỏ được những thói hư tật xấu cùng những đam mê tội lỗi. Xin cho chúng con sẵn sàng nói không với những gì gian ác xấu xa thuộc về ma quỷ và năng đón rước Chúa mỗi ngày, để chúng con được sống và sống dồi dào trong ơn nghĩa Chúa, và sau này cùng được sống hạnh phúc mãi mãi với Chúa trên quê trời.

  1. X) HIỆP CÙNG MẸ MARIA. -Đ) XIN CHÚA NHẬM LỜI CHÚNG CON

THÁNH THỂ: CỦA ĂN NUÔI SỐNG LINH HỒN CHÚNG TA

Lm Jude Siciliano OP-Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP

Sáng Thế 14: 18-20; T.vịnh 109: I Côrintô 11: 23-26; Luca 9: 11b-17

Theo phúc âm thánh Luca viết về phép lạ làm bánh và cá hoá nhiều, chúng ta có thể nghĩ là thánh Luca muốn nói đến phép lạ của Phép Thánh Thể. Thánh Luca nói cũng như Chúa Giêsu đã cho bánh cho đám đông người đang đói ăn, Chúa Giêsu sẽ ban Mình Máu Thánh Ngài cho chúng ta. Thánh Phaolô nhắc chúng ta là khi mủ̀ng Bí tích Thánh Thể chúng ta nhỏ́ Chúa Giêsu đã chết và đã hy sinh mạng sống Ngài cho chúng ta. Những gì chúng ta ăn trỏ̉ thành một phần trong thân xác của chúng ta, nhủng khi chúng ta rủỏ́c Thánh Thể, chúng ta trỏ̉ thành một phần của thân xác Chúa Giêsu, và chúng ta sông gắn bó vào đỏ̀i sống của Ngài và trong Ngài.

Câu chuyện mỏ̉ đầu vỏ́i việc Chúa Giêsu “chủ̃a lành nhủ̃ng ai cần đủọ̉c chủ̃a”. Rồi chúng ta đủọ̉c biết đám đông dân chúng đứng chung quanh Chúa Giêsu đang đói mong đủọ̉c ăn. Có đoạn trong Kinh Thánh nhắc chúng ta về việc cho của ăn. Phép lạ đầu tiên về việc ban lủỏng thụ̉c cho dân Do thái trong sa mạc là bánh Manna. Rồi đến chuyện ngôn sủ́ Elisa cho bánh cho đám đông ngủỏ̀i và còn lại bánh thủ̀a (2V 4: 42-44). Phép lạ Chúa Giêsu nhấc ngủỏ̀i đang ăn bánh hóa nhiều nhớ đến phép lạ đã xãy ra trong Kinh Thánh, cũng nhủ nhắc chúng ta khi đọc phúc âm thánh Luca, là nghĩ đến các phép lạ trủỏ́c kia.

Qua các ngôn sủ́, Thiên Chúa ban lủỏng thụ̉c cho ngủỏ̀i Do thái đói khát và mệt nhọc xuyên suốt một chặng đủỏ̀ng dài trong sa mạc. Trong phép lạ thánh Luca viết, ông mong muốn chúng ta biết Thiên Chúa tiếp tục việc Ngài đã làm để chúng ta tin tủỏ̉ng vào Ngài, và đó là thói quen mà Thiên Chúa không hề phá bỏ. Thiên Chúa trông thấy dân chúng cần đủọ̉c giúp đỏ̉ là Ngài ra tay giúp họ. Thiên Chúa trủỏ́c kia đã làm nhủ vậy, bây giỏ̀ Ngài cũng làm nhủ thế, và Ngài sẽ tiếp tục làm nhủ thế nủ̃a.

Tin tưởng vào Thiên Chúa chúng ta, Đấng hằng nuôi dủỏ̃ng chúng ta, và hôm nay chúng ta đang đói khát đến hiệp dâng Thánh Lể. Chúng ta cũng nghĩ đến nhủ̃ng ngủỏ̀i đói khát trên thế giỏ́i. Cũng nhủ nhủ̃ng ngủỏ̀i Do thái chạy ra khỏi nơi lưu đày, đi trong sa mạc, hiện nay ỏ̉ Trung Đông và Âu Châu có biết bao nhiêu ngủỏ̀i di củ tị nạn chạy thoát ách bạo lực của quan quyền và quân đội.

Chúa Giêsu có thể ban cho họ bánh và cá (Ngài đã làm nhủ vậy trong phúc âm thánh Gioan 6:11). Chúng ta có thể nói một ít ngủỏ̀i không thể làm nhủ vậy đủọ̉c. Về phủỏng diện cụ thể Chúa Giêsu cần các môn đệ giúp Ngài. Nhủng, thánh Luca đã viết trong phúc âm và chúng ta hãy nhìn sự việc một cách “cụ thể” hơn để tìm hiểu ý thánh Luca muốn nói gì vỏ́i chúng ta, nhủ̃ng ngủỏ̀i có đủ́c tin.

Chúa Giêsu cần các môn đệ giúp Ngài để tỏ lòng Thiên Chúa lo lắng cho dân chúng. Không phải sụ̉ lo lấng về suy nghỉ và cảm xúc, nhủng bằng một hành động: đem lủỏng thụ̉c cho ngủỏ̀i đói. Thánh Luca nói “mọi ngủỏ̀i đều ăn và họ ăn no nê hài lòng”. Chỉ cho họ ăn thôi là giúp họ đủ rồi, nhủng họ “ăn no nê, hài lòng”. Có phải thánh Luca nói đến hài lòng về tinh thần không? Ngủỏ̀i đói và cần đủọ̉c giúp đỏ̃ có thể cảm thấy thiếu vắng sự hiện diện của Thiên Chúa và tụ̉ hỏi: Thiên Chúa có biết họ cần gì không? Thiên Chúa có lo lắng cho họ không? Thiên Chúa sẽ làm gi? Dân chúng đã đi theo ông Môsê đến nỏi “hoang vắng”. Nỏi đấy Chúa Giêsu làm dấu chỉ lỏ́n: Ngài nói về Nủỏ́c Thiên Chúa, và chủ̃a lành ngủỏ̀i đau yếu. Rồi Ngài làm việc ông Môsê đã làm nỏi hoang vắng là cho họ ăn (St 16:15).

Vậy đám quần chúng có nghĩ đến việc trong quá khủ́ hay không? Nhủ Thiên Chúa đã ban lủỏng thụ̉c cho tổ tiên họ trong sa mạc, và bây giỏ̀ Thiên Chúa cũng làm nhủ vậy, họ có biết không? Thiên Chúa đã để ý đến nhu cầu của họ. Thiên Chúa chăm sóc cho họ, và Ngài đã làm nhiều việc cho họ? Thiên Chúa của họ không quên họ. Họ đã có kinh nghiệm cách làm của Thiên Chúa với họ. Ngài đã đáp ứng, một bữa ăn phong phú với cả bạn bè và người lạ! ở đây; tất cả đã ăn cùng thức ăn và hài lòng. Đó là một bữa ăn rất đầy đủ thực sự! Thật là một việc tốt lành. Đó là điều mà Thiên Chúa ban cho chúng ta trong Bí Tích Thánh Thể này: Ngài tụ họp chúng ta vỏ́i bạn bè và ngủỏ̀i xa lạ, dạy dỗ chúng ta qua Lỏ̀i Ngài, chủ̃a lành vết thủỏng do tội lỗi đã gây nên, rồi cho chúng ta ăn một bủ̃a ân no nê đầy đủ hài lòng.

Chúa Giêsu sử dụng các môn đệ Ngài như là để nhắc chúng ta là nhủ̃ng môn đệ Ngài hiện nay. Trong phép Thánh Thể này Thiên Chúa đã trông thấy nhu cầu đói khát của chúng ta và đã nuôi dủỏ̃ng chúng ta qua Lỏ̀i Chúa và qua các Bí Tích. Chúng ta dâng lên lỏ̀i tạ ỏn. Rồi, cũng nhủ các môn đệ đầu tiên, chúng ta đủọ̉c gỏ̉i đi đem lủỏng thụ̉c đến ngủỏ̀i đói khát. Hãy nhỏ́ là trủỏ́c hết, đám đông đủọ̉c nghe Chúa Giêsu dạy họ về Nủỏ́c Thiên Chúa, và họ đủọ̉c chủ̃a lành, rồi mỏ́i đến đủọ̉c lủỏng thụ̉c để ăn. Họ đói khát về phần thiêng liêng và cả về phần vật chất. Và giỏ̀ đây, đến phiên chúng ta, nhủ̃ng môn đệ đã đủọ̉c ăn uống no nê, hãy tìm cách đáp ủ́ng sụ̉ đói khát phần thiêng liêng và vật chất của kẻ khác, nhủ các môn đệ đã để ý đến đám đông ngủỏ̀i đói. Nhu cầu có thể quá nhiều. Nhủng, cũng nhủ vỏ́i bánh và cá, chúng ta lãnh nhận lủỏng thụ̉c Thiên Chúa đã cho chúng ta và đem phát lại nhủng không cho ngủỏ̀i khác. Thiên Chúa sẽ làm việc tiếp theo và mọi ngủỏ̀i sẽ đủọ̉c no nê hài lòng. Bủ̃a ăn cũng là lỏ̀i hủ́a: là một ngày nào chúng ta sẽ cùng nhau ngồi vào bàn tiệc, nỏi đó không có ai đói khát, không ai đau yếu, và mọi sụ̉ hả dạ đủọ̉c viên mãn.

Thánh Luca không nói là Chúa Giêsu nói gì trong lúc Ngài dâng bánh và cá. Có ngủỏ̀i bình luận là Chúa Giêsu có thể dùng lỏ̀i cảm tạ của ngủỏ̀i Do thái: “xin chúc tụng Thiên Chúa chúng ta, Đấng cai trị toàn thể vũ trụ, đã cho bánh tụ̉ trái đất”.

Chúng ta dâng lời cảm tạ trong phép Thánh Thể này: Thánh Thể là cảm tạ. Chúng ta họp nhau trong việc tạ ơn về bao nhiêu điều: Thiên Chúa đã nuôi dưỡng người đói khát, chữa lành các vết thương trong đời sống chúng ta. Chúng ta cũng đem đến những hy vọng của chúng ta là Thiên Chúa sẽ nuôi dưỡng những người đói khát hiện nay và tiếp tục chữa lành mà Ngài đã bắt đầu từ phép rửa tội và tiếp tục làm trong mỗi phép Thánh Thể. Chúng ta cũng đem đến phép Thánh Thể những nhu cầu khác riêng của chúng ta, của Giáo Hội và của toàn thế giới. Sau lời tuyên xưng đức tin, chúng ta sẽ dâng lên những nhu cầu hiện nay, rồi đến bàn tiệc dâng lời tạ ơn của phép Thánh Thể. Rồi, cũng như các môn đệ, chúng ta nhìn xung quanh và thấy người đau yếu, đói khát và đáp lại họ với những nguồn lợi của chúng ta hy vọng Thiên Chúa sẽ hài lòng.

Khi giáo dân nghe bài đọc thứ nhất ngày hôm nay, họ sẽ biết ông Menkisêđê là ai. ông ta là vua ở Salem [Giêrusalem], và là thầy tư tế của Chúa Canaan gọi là “Thiên Chúa Tối Cao”. Trong thơ thánh Phaolô gởi tín hữu Do thái, ông Menkisêđê là tượng trưng Chúa Giêsu là Thầy Cả mãi mãi. ông Menkisêđê đem lễ vật dâng cho ông Abram, người vừa đánh bại bốn vị vua và cứu được người cháu là ông Lot khỏi bị giam giữ. ông Menkisêđê bước vào dâng bánh rượu cho ông Abram chứ không dâng của đã chiếm đoạt hay của quý nào khác. Các tín hữu đã nghĩ những lễ vật này là tượng trưng lễ vật Chúa Giêsu dâng hiến mình trên cây thập giá. Chúa Giêsu sẽ được luôn luôn nhớ đến trong lễ vật bánh và rượu như người Do thái biết Ngài, Chúa Giêsu là Vua và là Thầy Cả Thượng Tế muôn đời

BODY AND BLOOD OF CHRIST -C-

Genesis 14: 18-20; Psalm 110: 1-4; I Corinthians 11: 23-26; Luke 9: 11b-17

From the way Luke narrates the multiplication of the bread and fish you can tell he was thinking of the miracle in Eucharistic ways. He is suggesting that just as Jesus gave the bread to the hungry crowd, he would give himself as food and drink to us. Paul reminds us that when we celebrate Eucharist we remember Jesus’ dying and his life given for us. What we eat becomes part of us; but when we take the Eucharist we become part of Jesus and enter into his life.

The narrative begins with Jesus healing those “who needed to be cured.” Then we are told about the hungry crowd assembled around Jesus. To hear an episode of feeding stirs memory for the reader of similar accounts in the Bible. The primary feeding miracle for the Jewish people was the daily manna God provided for them during their wilderness sojourn. Elisha fed another crowd with loaves of bread and there were also leftovers (2 Kings 4:42-44). Jesus’ miracle stirs memory for those he fed, as it does for the readers of Luke’s gospel.

Through the prophets God fed hungry and stressed Israelites over an extended and arduous period. In the multiplication account Luke is showing that God continues to do the same. God has established a repetitious pattern we can rely on; a habit which God will not break. God sees people in dire straits and reaches out to them. God was that way…God is that way… and God will continue to be that way.

Trusting in our God, who constantly nourishes us, we bring our hungers to the eucharistic celebration today. We also name the hungers of our world. Like the fleeing Israelites fed in the desert, the Middle East and Europe are swamped with modern, desperate refugees also fleeing tyrants and pursuing armies.

Jesus could have distributed the bread and fish by himself. (He does in John’s Gospel – 6:11.) One could say the sheer number of people would have made that very difficult. From a practical perspective he needed help from his disciples. But Luke has written a gospel, so we look beyond “practicalities” for the message he has for believers.

Jesus needed those disciples to help him show God’s concern, not just a concern expressed in thoughts and feelings, but action – food for hungry bodies. Luke tells us the crowd “all ate and were satisfied.” Giving them food alone would have filled their need, but they not only ate, they were “satisfied.” Is Luke suggesting a comparable fullness of spirit? Hungry and needy people might have felt an absence of God and wondered: Did God know about their needs? Did God care? Would God do something? They had followed a new Moses to a “deserted place.” There Jesus performed prophetic signs: he spoke about the kingdom of God and he healed the sick. Then he did what Moses did in another wilderness (Exodus 16:15), he fed them.

Did the crowd catch the connection to their past? Just as God had fed their ancestors in the desert, so God was doing it again? God did notice their need; God did care for them and God did something for them. Their God had not forgotten them after all. Was that the reason they were “satisfied?” They had experienced God with them. How satisfying, a bountiful meal with both friends and strangers! No first-class meals for the elite here; all ate the same food and were satisfied. It was a very full meal indeed! It is what God does for us at this Eucharist too: gathers us with friends and strangers: teaches us through the Word, heals us of the wounds caused by sin and feeds us a bountiful meal.

Jesus’ use of his disciples is a reminder to us current disciples. At this Eucharist God has seen our hungers and feeds us through Word and Sacrament. We offer our prayer of thanksgiving. Then, like those first disciples, we are being sent to distribute food to the hungry. Remember, the crowd was first taught, healed and then fed. Their hungers were both spiritual and physical. Now it is our turn, well-nourished disciples, to find ways to address the physical and spiritual needs of the hungry we, like the disciples, have noticed. These needs can seem overwhelming. But, as with the bread and fish, we take what the Lord has given us and give it freely to others. He will do the rest and all will be satisfied. The meal is also a promise: one day we will sit at the banquet feast where there will be no more hunger, no more illness and our satisfaction will be complete.

Luke doesn’t tell us the words Jesus used for the blessing of the loaves and fish. Commentators suggest the prayer would have been a Jewish thanksgiving prayer. “Blessed are you O Lord, our God, Ruler of the universe, who brings forth bread from the earth.”

That’s what we celebrate at Eucharist – the verb means to give thanks. We gather in gratitude for the many ways God has fed hungers and healed what has been broken in our lives. We also bring our hopes that God will feed our present hungers and continue the healing begun in our baptism and given again at each Eucharist. We also come to the Eucharist with other personal, church and world needs. After the Creed today we will name our current concerns and will move to the table to offer our Eucharistic prayer – a prayer of thanks. Then, like the disciples, we look around and see the sick and hungry and respond out of our resources, trusting that Jesus will satisfy.

When people hear the first reading today will they know who Melchizedek is? He is the King of Salem (Jerusalem) and the priest of a Canaanite god called “God Most High.” In the Letter to the Hebrews he is presented as a type for Jesus, who is also a priest forever. Melchizedek offers gifts to victorious Abram, who just defeated four kings and rescued his nephew Lot from captivity. Melchizedek enters the scene at this point and offers gifts of bread and wine to Abram, not booty or seized treasures, but bread and wine. Christians have seen these gifts as prefiguring the gift of Jesus’ self offering on the cross. Jesus would always be remembered in the gifts of bread and wine, and as Hebrews sees him, he is King and High Priest forever.

ĂN GÌ ĐỂ SỐNG?

Lm Ta Duy Tuyền

Cuộc sống quanh ta mỗi ngày càng khó sống. Khó sống không phải thiếu ăn. Khó sống là vì ăn gì cũng chết.  Ngày xưa không có cơm ăn thì đói lả rồi chết dần. Ngày nay ăn gì cũng bị đầu độc để rồi chết dần mòn. Nếu nhìn vào cuộc sống của dân chúng hôm nay, có lẽ Chúa Giê-su không chỉ chạnh lòng xót thương khi nhân thế vẫn còn đó những mảnh đời nghèo đói lầm than, mà Ngài còn chạnh lòng xót thương khi con người phải ăn những thứ sẽ làm cho mình phải chết dần mòn. Trái tim Ngài sẽ quặn đau hơn nữa khi thấy con người vì lợi nhuận mà đầu độc nhau. Còn đâu “nhân chi sơ tính bản thiện”. Còn đâu lòng bái ái yêu thương. Một xã hội đang đầu độc lẫn nhau ngày một khốc liệt hơn.

Người ta ước tính mỗi năm ở Việt Nam có khoảng 200.000 người chết vì bệnh ung thư. Bình quân mỗi ngày có khoảng hơn 500 người chết vì căn bệnh này. Nguyên nhân chủ yếu là do môi trường quá độc hại. Độc hại trong ăn uống và trong cả những đồ dùng.

Khi nghĩ tới đồ ăn độc hại có người đã nói diễu cợt rằng:

“Khi biết thịt heo có chất tạo nạc salbutamol, tôi nghĩ mình sẽ chuyển sang ăn thịt bò.

Khi biết thịt bò có thể hô biến từ thịt heo tẩm hoá chất, tôi nghĩ mình sẽ chuyển sang ăn thịt gà.

Khi biết gà cũ gà chết được nhuộm hoá chất thành thịt gà mới vàng rụm, tôi nghĩ sẽ bỏ thịt ăn cá.

Khi biết cá bị nhiễm độc thuỷ ngân, tôi nghĩ mình sẽ chuyển sang ăn tôm.

Khi biết tôm bị bơm thuốc kháng sinh gây độc, tôi nghĩ mình sẽ phải chuyển sang ăn chay luôn.

Khi biết rau được tưới dầu nhớt, đậu hũ trộn với cao xây nhà, tôi nghĩ ăn cơm trắng qua ngày cho lành.

Khi biết gạo mốc được tẩy trắng thành gạo mới tôi dằn lòng sẽ sang ăn bún phở mì.

Khi biết bún mì phở cũng được tắm trắng như Ngọc Trinh, tôi nghĩ ăn trái cây sống qua ngày .

Khi biết trái cây cũng được tiêm chất bảo quản để tăng tuổi thọ, tôi nghĩ rằng TÔI SẼ HÍT KHÔNG KHÍ ĐỂ ĐƯỢC NO. Nhưng đáng tiếc không khí cũng bị ô nhiễm rồi Hic hic . . .

Có lẽ Chúa Giê-su hôm nay không nói: “Ta mua đâu bánh cho họ ăn” mà Ngài phải nói: “Ta tìm đâu lòng nhân cho con người hôm nay”. Một lòng nhân để biết chạnh lòng thương xót nhau. Một lòng nhân để không làm hại lẫn nhau chỉ vì lợi nhuận. Một lòng nhân để sống vì quyền sống của tha nhân.

Thế giới hôm nay rất cần có lòng nhân để con người biết quan tâm nâng đỡ nhau. Chính nhờ lòng nhân ấy mà con người biết hy sinh, biết quên đi bản thân mình mà sống hết lòng vì tha nhân.

Chúa Giê-su đã sống vì tha nhân. Ngài luôn quan tâm tới mọi nhu cầu của con người. Đôi chân Ngài đi tới tận cùng của đói khổ để thi ân giáng phúc cho con người. Ngài luôn thể hiện lòng nhân ái khi làm phép lạ để biểu lộ tình thương cho con người. Trái tim Ngài luôn chạnh lòng thương xót những khổ đau của con người. Ngài đã làm tất cả để tình yêu ấy luôn đong đầy cho nhân thế.

Bí tích Thánh Thể là đỉnh cao của lòng nhân ái mà Chúa dành cho con người. Một lòng nhân đã nói lên lời khi tự hiến chính Thân Thể mình trở thành của ăn cho con người. Ngài muốn sự sống và tình yêu của Ngài đi sâu vào trong huyết mạch của con người để nhờ đó trở thành lẽ sống cho con người.

Hôm nay Chúa cũng mời gọi chúng ta hãy có lòng nhân ái với nhau. Lòng nhân ái không chỉ nhắc nhở chúng ta hãy làm điều gì đó cho anh em. Lòng nhân ái đích thực để chúng ta có thể nhìn  thấy nhu  cầu của anh em đang cần chúng ta yêu thương. Họ đang cần chúng tha thứ hãy mạnh dạn tha thứ. Họ đang cần chúng ta cảm thông hãy nói lời hoà nhã. Vâng, nhân loại  hôm nay không cần cơm bánh mà trước tiên họ cần tình thương. Tình thương để đừng vì tiền bạc, quyền lực mà làm hại lẫn nhau. Tình thương để có thể xoa dịu nỗi đau cho anh em và cùng dìu nhau đi qua những khó khăn trong dòng đời.

Xin Chúa giúp chúng ta có một con tim luôn nhạy cảm trước nhu cầu của tha nhân và luôn quảng đại cho đi chính bản thân của mình, để trở nên nguồn sống cho tha nhân. Xin giúp cho mỗi người chúng ta luôn biết cho đi chính sự sống mình để gieo mần sống đức tin cho các thế hệ mai sau. Amen

LƯƠNG THỰC TRƯỜNG SINH (Lc  9, 11b-17)

AM. Trần Bình An

an2

Tin tức cuả các đài TV điạ phương và từ Giáo Phận Salt Lake City cho biết một ủy ban đã được thành lập, để điều tra sự việc “Mình Thánh đang chảy máu” tại nhà thờ thánh Xavier, ở vùng ngoại ô Kearns cuả thành phố Salt Lake City, Tiểu Bang Utah, Hoa Kỳ. Giáo Phận đã ra thông cáo như sau:

“Sau những báo cáo gần đây về những loan truyền cuả việc một “Mình Thánh đang chảy máu” tại nhà thờ thánh Phanxicô Xavier ở Kearns. Đức ông Colin F. Bircumshaw, Giám Quản Giáo Phận, đã bổ nhiệm một ủy ban đặc nhiệm gồm nhiều thành phần chuyên môn khác nhau để điều tra sự việc. Công việc của ủy ban đang tiến hành. Kết quả sẽ được tuyên bố công khai. “Mình Thánh” hiện đang được Giáo Phận canh giữ. Trái ngược với những tin đồn, Giáo Phận không có kế hoạch trưng bày và tổ chức tôn kính “Mình Thánh”’ ấy. Dù kết quả của cuộc điều tra có là thế nào, chúng ta hãy sử dụng thời gian này để canh tân niềm tin và ý thức rằng, phép lạ vĩ đại là sự hiện diện thật của Chúa Giêsu Kitô, vẫn diễn ra ở mỗi Thánh Lễ.

Đức Ông. M. Francis Mannion, Chủ tịch Uỷ ban. “

Được biết ủy ban, ngoài thành phần giáo sĩ, còn bao gồm một giáo sư tiến sỹ dạy môn neurobiology (sinh học thần kinh). Những “phép lạ Thánh Thể” đã từng xảy ra nhiều lần trong lịch sử, và thông thường thì các cuộc điều tra cuả Giáo Hội sẽ kéo dài hằng chục năm trời, trước khi được công nhận là một phép lạ. Người ta chưa biết Toà Thánh Vatican đã được thông báo về sự việc này chưa. Dù thế đã có đông đảo giáo dân tụ tập hằng ngày tại nhà thờ thánh Phanxicô Xavier để đọc kinh lần chuỗi.

Sự việc xảy ra từ tuần trước, một bé trai đã đi theo đoàn người lên rước lễ và đã được trao cho Mình Thánh. Người nhà cuả em sau khi nhìn thấy sự việc thì vội báo cho vị linh mục là em chưa được xưng tôi lần đầu, và do đó vị linh mục đã lấy lại “Mình Thánh” và, theo thể lệ áp dụng trong muà lạnh thường xảy ra những bệnh truyền nhiễm, “Mình Thánh” đó đã được bỏ vào một ly nước. Thông thường thì khi một “chiếc bánh miến” bỏ vào nước thì chỉ trong vài phút là rữa ra, nhưng “Mình Thánh” không những đã không rữa mà còn bắt đầu rỉ máu.

Ba ngày sau, người ta vẫn thấy “Mình Thánh” nổi trên nước và máu vẩn còn tươi. Tin đồn lan ra, nhà thờ tràn ngập tín hữu củng người hiếu kỳ. Cha xứ đã có lần đem “Mình Thánh” ra trưng bày cho công chúng, nhưng sau đó đã đem về Giáo Phận để điều tra.

Trong ngày Lễ Tạ ơn này, người ta vẫn còn kéo nhau tới nhà thờ thánh Phanxicô Xavier, để được tham dự vào một biến cố linh thiêng nhiệm màu.(Trần Mạnh Trác, Tin phép lạ Thánh Thể đang chảy máu tại Salt Lake City, Hoa Kỳ, Vietcatholic, 11/26/2015)

Mầu nhiệm Thánh Thể vừa quan trọng, vừa gần gũi, lại vừa cần thiết nhất trong bảy Phép Bi tích của Hội Thánh, để nuôi dưỡng tín hữu vững mạnh trên đường về quê Trời. Sự lạ Thánh Thể tại Salt Lake City đánh động thêm những ai còn nghi ngờ sự hiện diện hữu hình của Mình Máu Chúa trong mầu nhiệm Thánh Thể.

Tin Mừng thánh Luca hôm nay, trình bày phép lạ hoá 5 chiếc bánh và hai con cá nuôi dư giả 5 000 đàn ông, không kể đàn bà và trẻ em. Những bữa tiệc trong Tin Mừng thánh Luca đều quy hướng về Bàn Tiệc Thánh Thể, và chung cuộc là Bàn Tiệc Thiên Quốc. Qua cấu trúc ngôn ngữ diễn tả sự lạ cả thể này, thánh Luca muốn nêu lên những đặc tính căn bản và thiết yếu của môn đệ Đức Giêsu, của tín hữu Kitô. Đó là phục vụ, tận hiến và tín thác.

Phục vụ

Vậy khi đã xế chiều, nhóm mười hai đến thưa Người rằng: “Xin Thầy giải tán dân chúng, để họ đi vào trong các làng mạc và trại quanh đây mà trú ngụ và kiếm thức ăn, vì chúng ta đang ở nơi hoang địa.” Quả thực, các môn đệ đã tỏ ra hết sức quan tâm, lo lắng cho dân chúng đang sốt sắng theo Chúa, được ăn uống, nghỉ ngơi. Tuy nhiên, sự quan tâm chỉ dừng lại ở mức nửa vời, lưng chừng, đối phó, để khỏi bị phiền trách, khỏi vướng trách nhiệm nặng nề, khỏi vất vả giúp đỡ. Đây cũng là lối ứng xử thường tình, khôn khéo thế gian, rất lô gích, máy móc nguyên tắc, không thể bắt lỗi.

Nhưng Chúa Giêsu hoàn toàn bác bỏ, lên tiếng phủ nhận lý lẽ người đời. Người kịch liệt chống lại thái độ Mackeno, vô cảm, bất nhân, bất nhẫn, vô tâm, vô trách nhiệm. Người lập tức dõng dạc truyền lệnh, buộc các môn đệ thi hành ngay: “Các con hãy cho họ ăn đi.” Đức Giêsu muốn thức tỉnh các môn đệ nhiệm vụ quan trọng của Kitô hữu, hay căn tính của môn đệ Đức Kitô, đồng phục con chiên của Mục Tử Nhân Lành. Đó là xả kỷ vị tha, yêu thương phục vụ. Không được phép yên ổn ẩn náu trong cái tháp ngà hẹp hòi, ích kỷ, sống chết mặc bay! Không cần biết tha nhân đói khổ, bệnh hoạn, tù đầy, bị bỏ rơi, bị xua đuổi khỏi cộng đồng.

Dĩ nhiên yêu thương phục vụ tha nhân không bao giờ là chuyện đơn giản và dễ dàng. Thiên hạ bá tánh, làm sao có thể làm hài lòng vạn người? Thay vì được lòng biết ơn đáp lại, thì chỉ phũ phàng nhận lấy oán trả. “Hãy vác thập giá mà theo Ta.” Đức Giêsu từng nhắc nhủ và khích lệ những ai can đảm dấn thân theo Chúa.

Tận hiến

May thay, trong đám đông theo Chúa, có một cậu bé mang theo 5 chiếc bánh và 2 con cá. Có lẽ cậu được người mẹ chu đáo gói cho chút lương thực độ đường. Khi thấy các môn đệ bối rối, dáo dác, hớt hải, lúng túng xoay sở, sau lệnh truyền bất ngờ của Đức Giêsu, cậu bé liền dâng hiến tất cả lương thực cho các môn đệ, đóng góp hết, chẳng do dự giữ lại chút gì cho mình. Không lệ thuộc thân xác, không chiều theo cám dỗ bản năng, no cơm ấm cật! không hùa theo khôn ngoan thói đời: Dĩ thực vi tiên, có ăn là sướng như tiên rồi. “Bỏ mình,”một quyết định quả cảm, dứt khoát và tận hiến dành cho những ai là môn đệ thực sự của Đức Giêsu.

Tuy vui vẻ tiếp nhận lương thực cậu bé ngoan dâng tiến, nhưng các môn đệ chẳng mấy hy vọng, vì bấy nhiêu đó như muối bỏ biển, chẳng thấm tháp gì với đám đông. Nếu sống với tính thực dụng, chi li, bần tiện, tính toán ăn thua, hơn thiệt, lời lãi, nhỏ nhen, thì chẳng ai có thể noi gương cậu bé hào phóng kia, rộng rãi tận tình cho đi, hết lòng trao tặng, rộng tay đóng góp của cải, công sức, tài năng cho Giáo xứ, cộng đoàn, Giáo hội, Nước Chúa.

Tín thác

“Chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá, trừ phi chúng con phải đi mua thức ăn cho cả đám đông này.”Mặc dù đã có ít bánh và cá, nhưng các môn đệ vẫn bó tay, không thể giải quyết việc ẩm thực cho đám đông theo Chúa. Các ông vẫn đơn sơ thấy cần có một khoản tiền đáng kể để có thể mua đủ lương thực. Các ông vẫn chưa hoàn toàn tin cậy vào quyền năng vô biên của Đức Giêsu.

“Hãy cho họ ngồi xuống từng nhóm độ năm mươi người.” Người không cần giảng giải dài dòng, chẳng cà kê huấn giáo, cũng chẳng đành lòng trách mắng các môn đệ yếu nhân đức tin. Chỉ vắn tắt, gọn ghẽ, chính xác ra lệnh cho các môn đệ thi hành. Các ông liền vâng lịnh, mau mắn ổn định, chia đám đông thành từng nhóm nhỏ, từng cộng đoàn nhỏ bé.“Các ông đã làm như thế, và bảo tất cả ngồi xuống.”

Vâng theo Thánh Ý Chúa là biểu hiệu lòng tín thác vô điều kiện vào Chúa. Thực sự, các môn đệ cũng chưa thể nào biết Đức Giêsu sắp làm gì? Các ngài chỉ biết răm rắp thực thi những điều Người ra lệnh.

Cứ cặn kẽ tìm hiểu và mau mắn vâng theo Thánh Ý, đừng thắc mắc, cũng đừng tìm cách lý giải, phân tích, bàn luận về ý muốn của Chúa. Vì “tư tưởng của Ta không phải là tư tưởng của các ngươi và đường lối của Ta cũng không phải là đường lối của các ngươi. Như  trời cao hơn đất thế nào, thì đường lối của Ta cao hơn của các ngươi và tư tưởng của Ta cũng cao hơn tư tưởng của các ngươi chừng ấy” ”(Is 55, 8-9).

Con tin một sức mạnh: Thánh Thể, thịt máu Chúa sẽ làm cho con sống, “cho thế gian sống, và sống phong phú hơn.” Manna nuôi dân Do Thái đi đường về đất hứa, Thánh Thể sẽ nuôi con đi cùng đường Hy Vọng. (Đường Hy Vọng, số 983)

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, mỗi khi được vinh dự đón tiếp Mình Máu Thánh, xin Chúa thứ tha những lỗi lầm, những vết nhơ tâm hồn, và thương xót xin thánh hoá chúng con, để chúng con can đảm sống Tin Mừng, làm chứng nhân thời đại.

Lạy Mẹ Maria, Người Nữ Thánh Thể như Đức Thánh Cha Gioan PhaoLô II xưng tụng, xin hướng dẫn, chỉ dạy chúng con chiêm ngưỡng, yêu mến và gắn bó mãi với Bí tích Thánh Thể. Amen.

PHÚC CHO NHỮNG AI ĐƯỢC MỜI ĐẾN DỰ TIỆC CHIÊN THIÊN CHÚA

Lm Giuse Nguyễn Hưng Lợi DCCT St 14, 18-20 1Co 11,23-26 lc 9, 11b-17

Claude Ducarroz đã viết :” Thầy và Chúa chúng ta đích thân ban mình cho chúng ta toàn là dưới những dấu tích khiêm tốn là một chút bánh, một chút rượu. Thật giống như bầu khí của việc rửa chân, một cách đơn sơ và khiêm tốn. Coi như đáng kể , cảnh chia sẻ thân tình này giữa bạn hữu với nhau quanh một bàn ăn, vậy mà giữa cảnh ấy, phải đón nhận món quà tặng cao quí nhất, là chính Đức Giêsu, Quân Vương kiêm Tôi Tớ. Vậy chúng ta hãy thực hiện điều đó với lòng khiêm tốn, noi gương khiêm tốn của Người, với hai bàn tay trắng – nhưng là bàn tay giơ ra – của chúng ta, như bàn tay kẻ ăn xin tình yêu là chính chúng ta. Và ( thưa các bạn ), những người phục vụ các bạn để tạo điều kiện và khởi động buổi gặp gỡ linh thiêng này – tôi muốn nói tới các thừa tác viên của Giáo Hội, bắt đầu bằng các Giám mục, Linh mục và Phó tế – chỉ là và phải chỉ là những tôi tớ của các bạn vì yêu Đức Giêsu…và yêu các bạn…”. Bí tích Thánh Thể là bí tích tình yêu.

Thật lạ lùng và huyền nhiệm, Chúa Giêsu đã lập bí tích Thánh Thể để nuôi dưỡng con người, ban sự sống cho con người. Đây là một sáng kiến của Đức Giêsu trong bữa Tiệc Ly vào Chiều Thứ Năm Tuần Thánh. Bánh trở thành Mình của Chúa và Rượu nho trở thành Máu của Chúa. Quả diệu kỳ và linh thánh bởi vì không ai có thể làm được một việc lạ lùng và kỳ diệu như thế. Đức Giêsu Kitô lại mời gọi chúng ta làm những gì Người đã làm : “ Anh em hãy như Thầy vừa làm để tưởng nhớ đến Thầy “. Anh em hãy cầm lấy mà ăn và anh em hãy cầm lấy mà uống.Đây là việc cao sâu và thánh thiêng vì chính Chúa Giêsu đã để lại Thịt và Máu của Mình để nuôi dưỡng nhân loại, nuôi sống chúng ta. Sách Dẫn giải Giáo Lý giải thích thế này :” Chúa lập phép Thánh Thể trong lễ chiên Vượt qua cũng có ý cho ta hiểu rằng chính Chúa là Chiên lễ Vượt qua mới mà con chiên trong lễ Vượt qua bị sát tế thế nào, thì Chúa cũng sẽ bị sát tế để cứu rỗi chúng ta như vậy. Vì thế trong phụng vụ mùa Phục Sinh Giáo Hội ca hát rằng : “ Chiên Vượt qua của chúng ta là Đức Kitô đã hiến tế, vì thế chúng ta hãy mừng lễ với bánh không men tinh tuyền và chân chính.Halléluia…”. Giáo Hội hơn hai ngàn năm qua đã không ngừng lập lại điều Chúa đã truyền dạy. Mỗi lần dâng lễ là chúng ta cử hành tái diễn lại cuộc tử nạn của Chúa, như lời thánh Phaolô nói :” Mỗi lần anh em ăn bánh và uống chén này, anh em hãy loan truyền sự chết của Chúa, cho đến khi Chúa lại đến “ ( 1 Co 11, 26 ).

Một sự lạ lùng và đòi hỏi đức tin bởi vì khi linh mục đọc lời truyền phép Thánh Thể, Ngài không đọc nhân danh cá nhân mình, nhưng là nhân danh Chúa Giêsu. Vì thế, Ngài không nói :” Này là Mình Chúa Kitô, này là Máu Chúa Kitô “, nhưng là nhân danh Chúa Giêsu, Ngài nói :” Này là Mình Ta, này là Máu Ta “. Và chính lúc đó, Chúa Giêsu đã dùng quyền năng của Người mà biến đổi bánh và rượu trở nên Mình Thánh Máu Thánh Người. Đây quả thật là một phép lạ lớn, mà chỉ con mắt đức tin mới nhận ra được. Vì sau khi truyền phép, bề ngoài hình bánh hình rượu vẫn y nguyên như trước, không thay đổi chút nào.Nhưng đức tin dạy cho ta biết đó không còn phải là bánh là rượu nữa, mà đã trở nên Mình Máu Thánh Chúa.Vì nhiệm mầu đức tin. Và khi đó ta phải giục lòng tin có Chúa Giêsu thực sự hiện diện trong hình bánh hình rượu trên bàn thờ ( Dẫn giải Sách Giáo lý ).

Mỗi ngày trên thế giới có biết bao thánh lễ được dâng. Bí tích Thánh Thể là chính Mình Máu Thánh của Chúa tiếp tục nuôi dưỡng con người phần hồn cũng như phần xác. Do đó, chúng ta phải yêu mến năng đi tham dự thánh lễ và rước Mình Máu Thánh Chúa vì chính Chúa nuôi dưỡng và ban sự sống thần linh cho chúng ta. Đồng thời chúng ta cũng siêng năng chầu Thánh Thể và viếng Chúa nơi Nhà Tạm. Chúa phán :” Hỡi những kẻ khó nhọc gồng gánh nặng nề, hãy đến cùng Ta, Ta sẽ bổ sức lại cho các ngươi “.

Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con càng ngày càng yêu mến Chúa vì chính Chúa đã ban Mình Máu Thánh của Người để nuôi dưỡng nhân loại, nuôi dưỡng chúng con. Amen.

GỢI Ý ĐỂ CHIA SẺ ?

1.Chúa đã lập bí tích Thánh Thể lúc nào ? 2.Ai được cử hành bí tích Thánh Thể ? 3.Khi linh mục truyền phép bánh và rượu trở nên thế nào ? 4.Chúng ta phải có thái độ nào đối với bí tích Thánh Thể ?

BÍ TÍCH TÌNH YÊU

Lm. Huệ Minh

St 14, 18-20; 1 Cr 11, 23-26; Lc 9, 11b-17

Yêu ! Xem ra quá mầu nhiệm bởi lẽ chẳng ai định nghĩa được yêu là gì. Chỉ khi nào người ta yêu nhau người ta mới cảm về nhau, cảm tình yêu họ dành cho nhau như thế nào. Và, rất giản đơn khi ta thấy ai nào đó thương yêu nhau thì người ta sẽ làm mọi cách để biểu lộ tình thương và sự quan tâm của mình và đặc biệt muốn hiện diện, muốn ở mãi bên cạnh người mình yêu.

Trong thực tế, ta thấy những dịp kỷ niệm, người ta thường trao cho nhau những món quà, những cuộc điện thoại hay những tin nhắn qua điện thoại … Cử chỉ trao nhẫn cho nhau trong nghi thức của Bí tích Hôn phối cũng nói lên dấu chỉ tình yêu giữa hai người phối ngẫu. Dấu chỉ ấy nói lên từ giây phút đó họ sẽ thuộc trọn về nhau cả xác lẫn hồn.

Đặc biệt, với Thiên Chúa, Thiên Chúa là Tình Yêu và chính Thiên Chúa trong cung cách của Ngài, Thiên Chúa đã tỏ ra hàng trăm ngàn dấu chỉ để biểu lộ tình thương của Người dành cho con người. Một trong những cách biểu lộ rõ nét nhất đó chính là dấu chỉ quý báu củaBí tích Thánh Thể. Bí tích Thánh Thể chính là Bí tích quan trọng nhất trong 7 Bí tích. Vì qua Bí tích này chúng ta đón nhận được chính Chúa Giêsu là nguồn mọi ơn phúc, nguồi mạch của sự sống và đặc biệt nguồn mạch của tình yêu.

Trước khi chịu khổ hình Chúa Giêsu biết mình sẽ không còn hiện diện hữu hình ở trần gian này nữa nên Người đã lập Bí tích Thánh Thể. Ðể rồi qua Bí tích này Người sẽ còn tiếp tục hiện diện với con người. Quan trọng hơn là Người ban cho con người chính bản thân mình qua hình Bánh và hình Rượu.

Lễ kính Mình và Máu Thánh Chúa mời gọi chúng ta chiêm ngắm Mình Thánh Chúa Kitô qua hai biểu hiện. Một là qua Bí tích Thánh Thể, hai là qua Giáo Hội – thân thể mầu nghiệm của Người.

Ngày nay, trong Bí tích Thánh Thể, chính là việc Thiên Chúa tiếp nhận chúng ta vào bàn ăn của Người, và việc Người đón tiếp thì rất cụ thể: trong khung cảnh một bữa ăn để ta có cái ăn.

“Anh em hãy làm việc này, mà tưởng nhớ đến Thầy” (Lc 22, 19). Chúa Kitô đã thiết lập Bí tích cực trọng này để hiện tại hóa mầu nhiệm tử nạn của Người. Người ước ao vô cùng  chúng ta lãnh nhận Người. Người mong muốn cháy bỏng trao ban chính mình Người cho chúng ta. Người khát khao nồng cháy kết hiệp thân tình với chúng ta. Tất cả điều đó chỉ vì tình yêu vô bờ bến mà Ngài dành cho chúng ta.

Vì vậy, Người đã không những trao ban chính mạng sống Người để cứu chuộc chúng ta, mà còn trao ban chính mình Người làm của dưỡng nuôi linh hồn chúng ta. Bởi vì tình yêu của Người là một tình yêu “cho đến cùng” (Ga 13,1). Mình và Máu Thánh Chúa chính là bảo chứng cho tình yêu đó. Vì yêu chúng ta, Người đã đổ tràn tình yêu của Người trên chúng ta cùng sự thiện hảo vô biên của Người.

Cả cuộc đời Đức Giêsu là thức ăn cho ta : Ngài hiện hữu không phải vì bản thân Ngài, mà hoàn toàn vì Thiên Chúa và vì con người. Ngài đã chết để con người được sống, đã tự hủy để con người được tồn tại, đã đau khổ để con người hạnh phúc, đã tự hạ để con người được nâng lên, đã chấp nhận bị đối xử như người tội lỗi để làm cho con người trở nên thánh thiện, v.v…

Ngài hiện hữu, Ngài làm mọi sự đều vì người khác, chẳng vì mình một chút nào. Và Ngài đã biểu hiện tính chất “là của ăn” một cách cụ thể và tuyệt vời khi lập bí tích Thánh Thể. Chúng ta ăn Ngài, nhưng chúng ta đừng quên bắt chước Ngài trong tính chất ấy. Ngài đã yêu cầu chúng ta: “Anh em hãy làm như Thầy vừa làm, để tưởng nhớ đến Thầy”. Tưởng nhớ ở đây không gì tốt hơn và ý nghĩa hơn là bắt chước Ngài trong tính chất ấy: Hãy trở nên đồ ăn cho những người chung quanh mình, nhất là những người sống gần mình nhất.

Bí tích Thánh Thể chính là việc Thiên Chúa muốn quy tụ, mời gọi và đón nhận mỗi người chúng ta vào dự Tiệc với Người. Bữa tiệc đó rất cụ thể, rất sinh động và sinh muôn ơn ích. Bàn tiệc mà chúng ta tham dự không đơn thuần là một bữa tiệc thông thường, mà là một bữa Tiệc Sự Sống của Thiên Chúa. Thiên Chúa mời gọi chúng ta đến kín múc nơi bàn tiệc Thánh Thể để toàn thể con người chúng ta qua việc lãnh nhận Mình và Máu Thánh Chúa Kitô, chúng ta được hiệp thông cách trọn vẹn với Thiên Chúa, được sống chính đời sống Thần linh của Thiên Chúa. Bí tích Thánh Thể còn là một lời mời gọi chúng ta can đảm lên đường, đến với thế giới đang chia rẽ, đến với đồng loại đang đói nghèo, đau khổ, bệnh hoạn tù đày để liên kết, an ủi, nâng đỡ và cưu mang họ.

Thánh Lễ là nơi chúng ta tham dự vào bàn tiệc Mình và Máu Thánh Chúa Kitô. Thánh Lễ là một hy tế lặp lại hy tế Núi Sọ. Theo Công Đồng Vaticanô II, hy tế này là “nguồn cội và là chóp đỉnh của toàn bộ đời sống Kitô hữu” (LG 11). Là nguồi cội, vì tất cả đời sống Kitô hữu phát sinh từ đó; là chóp đỉnh, vì tất cả đời sống Kitô hữu phải qui về đó. Ấy thế mà một số giáo dân coi việc tham dự Thánh Lễ như chuyện miễn cưỡng phải giữ. Nhiều giáo dân cảm thấy thánh lễ không có liên quan gì đến cuộc sống của họ ngoài đời, không có ảnh hưởng gì trên đời thường của họ. Rốt cuộc thánh lễ bị họ bỏ rơi, nhà thờ ngày Chúa Nhật cũng vắng người. Đó đã là chuyện của các nước Tây phương, nhưng cũng sẽ là chuyện của chúng ta.

Xin Chúa thánh hoá và biến đổi chúng ta hầu cuộc đời chúng ta mãi mãi là Thánh lễ nối dài giữa lòng nhân loại.

SỐNG MẦU NHIỆM HIỆP THÔNG THÁNH THỂ

Jos.Vinc. Ngọc Biển

(St 14,18-20; 1 Cr 11,23-26; Lc 9,11-17)

Khi diễn tả hành vi của tình yêu cho người mình thương mến, chúng ta thường trao cho họ những kỷ vật để làm bằng chứng về tình yêu mà mình muốn dâng hiến. Với người đón nhận thì tặng vật đó không chỉ đơn thuần là một kỷ niệm, nhưng nó còn là sự hiện hữu của chính người tặng quà.

Cũng vậy, khi Chúa Giêsu đến trần gian hầu cứu độ con người, và khi biết mình sắp trở về với Đấng đã sai mình, Ngài đã yêu thương họ đến cùng, nên đã để lại cho Giáo Hội một bảo chứng nhằm diễn tả tình yêu tuyệt đối của Ngài cho nhân loại, đó là Bí tích Thánh Thể.

Vì thế, Bí tích ThánhThể là “nguồn mạch và chóp đỉnh của tất cả đời sống Kitô giáo” (x. LG, số 11). Các Bí tích khác đều quy hướng về Bí tích Thánh Thể như điểm quy chiếu, và, trải qua bao thế hệ, Giáo Hội luôn coi Bí tích Thánh Thể là gia tài của mình, nơi đó tuôn chảy và phát xuất ra mọi năng lực cho Giáo Hội (x. Porta Fidei, số 9).

Khi thiết lập Bí tích này, Chúa Giêsu muốn ở với chúng ta luôn mãi (x. Mt 18,20). Ngài yêu chúng ta đến cùng (x. Ga 13,1), đến nỗi hiến mạng sống vì chúng ta (x. Ga 15,13). Không những thế, Ngài muốn chúng ta nên một với Ngài bằng cách ban chính Thịt và Máu Ngài làm của ăn nuôi dưỡng linh hồn chúng ta. Nhờ đó, chúng ta được trở nên một với Chúa và hiệp thông với nhau cách trọn vẹn.

  1. Thánh Thể: Bí tích hiệp thông

Khi diễn tả sự hiệp thông Thánh Thể, Giáo Hội khởi đi từ việc nhắc cho con cái của mình ý thức sự liên kết với Chúa Giêsu trong chiều kích quy Kitô. Vì thế, mọi sự đều hướng về Chúa Giêsu như điểm hội tụ. Từ Ngài tỏa ra và chi phối toàn bộ đời sống của con người.

Với suy tư như trên, chúng ta xác tín rằng: khi tham dự Tiệc Thánh Thể, ấy là lúc chúng ta sống trong sự hiệp thông sâu xa với Chúa và với nhau. Khi rước lễ, chúng ta đón nhận chính Chúa Giêsu, mà Chúa Giêsu là Đầu, thì “mỗi người là một bộ phận” (1 Cr 12,27).

Sự hiệp thông này gợi lại cho chúng ta lời cầu nguyện của chính Chúa Giêsu: “Lạy Cha, Cha ở trong Con và Con ở trong Cha, để họ cũng ở trong Chúng Ta, như vậy, thế gian sẽ tin rằng Cha đã sai Con” (Ga 17,21).

Trong Kinh Tiền tụng Thánh Thể cũng nhắc lại cho chúng ta ý nghĩa này: “Chúng con nài xin Chúa cho chúng con khi thông phần Mình và Máu Đức Kitô, được quy tụ nên một nhờ Chúa Thánh Thần”. Công thức này cho thấy rõ ràng hiệu quả của Bí tích Thánh Thể, đó là sự hiệp nhất với nhau trong tinh thần hiệp thông với Chúa qua Giáo Hội.

Trong Thông điệp Giáo Hội sống nhờ Thánh Thể, Đức thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II đã khai triển rõ ràng và sâu xa, giúp toàn thể Giáo Hội sống hiệp thông với Chúa cách trọn vẹn. Ngài viết:

“… Thánh Thể xuất hiện như là đỉnh cao của tất cả các Bí tích, vì nó làm cho nên hoàn thiện mối hiệp thông của chúng ta với Thiên Chúa Cha, bằng cách đồng hoá với Người Con yêu dấu duy nhất của Người nhờ hoạt động của Chúa Thánh Thần”. Nói cách khác, khi ta rước lấy Mình và Máu Chúa Giêsu, thì trong ta có Chúa và trong Chúa có ta. Ta và Thiên Chúa cùng chung nhau một giòng máu. Chúng ta trở nên “những người thông phần bản tính Thiên Chúa” (2 Pr 1,4). Điều này cũng được diễn tả khi linh mục pha chút nước vào rượu và dâng lời nguyện: “Nhờ dấu chỉ nước hoà rượu này, xin cho chúng con được tham dự vào thần tính của Đấng đã đoái thương thông phần nhân tính của chúng con”.

Như vậy, Bí Tích Thánh Thể là Bí Tích Tình Yêu (Sacramentum Caritatis). Vì yêu, Chúa Giêsu đã cho chúng ta được liên kết nên một với Ngài. Khi hợp nhất với Ngài, chúng ta được mời gọi hiệp thông với nhau trong mọi chiều kích, nhất là hiệp thông với người nghèo.

Thật mâu thuẫn tận căn khi chúng ta cử hành Thánh Thể và thiếu đi tính hiệp thông sâu xa này. Bởi vì “Thánh Thể tạo nên sự hiệp thông và cổ vũ sự hiệp thông”.

  1. Liên đới với người nghèo là sống sự hiệp thông Thánh Thể

Hiện nay, trên thế giới, dân số lên đến gần 7 tỷ người. Nhưng có tới 1/3 người nghèo, tức là hơn 2 tỷ người đang sống dưới mức nghèo khổ. Riêng Việt Nam, trong số gần 90 triệu người, có 15% dân nghèo không kiếm đủ 1 USD/ ngày.

Tuy nhiên, bên cạnh đó, biết bao nhiêu thứ dư thừa và lãng phí được huỷ bỏ ngay trên xác chết của những người đói khát. Rồi những nguồn lực kinh tế thì tập trung vào một số người và tập đoàn, trong khi đó biết bao nhiêu người phải vĩnh biệt cuộc sống chỉ vì thiếu một gói mì với giá 2.000 VNĐ, hay một ly nước, một viên thuốc. Nạn phá thai và cổ võ phá thai trở nên hiện tượng bình thường.

Lại còn biết bao nhiêu tiền bạc đổ dồn vào những quán nhậu, quán bar mỗi khi thành phố lên đèn, số tiền chi trả lên đến bạc triệu sau mỗi cuộc vui chơi trác táng. Bên cạnh đó là những Lazarô nghèo đói, ghẻ lở đang bị những con chó đến liếm những mụn nhọt đã ung thối.

Hay vì thiếu đi tính liên đới, trách nhiệm của những người có bổn phận bảo vệ sự trong sạch của môi trường, nên thảm họa ô nhiễm môi sinh ngày càng gia tăng lên đến mức báo động đang ngày đêm đe dọa sự sống của con người và loài vật cũng như thực vật… gây nên hậu quả khôn lường cho cuộc sống con người hiện tại và tương lai lâu dài!

Đứng trước thực trạng đó, là người Kitô hữu, chúng ta không được phép dửng dưng, vô cảm, ngược lại, mỗi người đều có trách nhiệm ít nhiều trong việc thăng tiến con người để thể hiện tinh thần hiệp thông, liên đới.

Đây cũng là sứ điệp mà Lời Chúa hôm nay mời gọi mỗi chúng ta.

Thánh sử Luca đã đã làm toát lên lòng thương xót của Chúa Giêsu khi trình thuật thật ấn tượng hành vi của Đức Giêsu chạnh lòng thương dân chúng và ra tay làm phép lạ hóa bánh ra nhiều nuôi dân. Mặt khác, ngài cũng làm toát lên sự liên đới, hiệp thông của người có năm chiếc bánh và hai con cá…

Thật vậy, chúng ta thấy, nếu mỗi người chỉ nghĩ đến cái bụng của mình mà không biết nghĩ đến cho người khác, thì làm sao có 5 chiếc bánh và 2 con cá để Chúa làm phép lạ nuôi dân chúng? Nhờ 5 chiếc bánh và 2 con cá qua sự quảng đại của người hiến tặng, Chúa đã làm một việc cả thể là nuôi 5.000 người, không kể đàn bà và trẻ em. Không phải vì Chúa không làm được phép lạ từ không thành có để nuôi dân chúng, nhưng vì Chúa muốn cho con người sống tinh thần liên đới, trách nhiệm, hiệp thông khi biết đóng góp phần mình trong công việc chung vì ích lợi của người khác.

Như vậy, mỗi người chúng ta hãy biết liên đới với người khác, biết đặt sự sống của mình vào trong hoàn cảnh của họ, để thấy được thế nào là đói khát, đau bệnh và cô đơn… hầu đem lại niềm vui và hạnh phúc đại đồng cho tất cả mọi người.

Mừng Lễ Mình và Máu Cực Thánh Chúa Giêsu, xin cho mỗi người biết sống mầu nhiệm tự huỷ của hạt lúa, trái nho để đem lại sự sống cho người khác. Xin cho người Kitô hữu cũng biết liên đới với anh chị em chung quanh mỗi khi họ cần đến chúng ta, để yêu thương, chia sẻ, đồng hành với họ. Được như thế, chúng ta đang làm cho sự hiệp thông nơi Bí tích Thánh Thể sống động nơi con người và hành vi của chúng ta.

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, chúng con tôn thờ, chúc tụng Chúa. Xin Chúa ban cho mỗi người chúng con khi rước Mình và Máu Thánh Chúa cách xứng đáng, thì cũng được hiệp thông thần tính với Chúa và liên đới với nhau. Amen.

SUY NIỆM LỜI CHÚA CÁC NGÀY TRONG TUẦN 9 THƯỜNG NIÊN

Jos. Vinc. Ngọc Biển

THỨ HAI

YÊU THƯƠNG XÓA HẬN THÙ

(Mc 12,1-12)

Vào thời Đức Giêsu, Dân Dothái đang bị đô hộ bởi đế quốc Lamã. Đất đai được chia thành nhiều vùng khác nhau. Chủ nhân của những vùng đất rộng lớn này chính là những người ngoại quốc.

Họ làm chủ đất đai, nhưng ít khi chính họ canh tác, nên thường cho nông dân là người Dothái thuê lại, hoặc cũng có thể họ trồng trọt, nhưng việc chăm sóc thì họ thuê. Đến mùa, những ông chủ chỉ đến để thu lợi nhuận từ chính những bàn tay lao động cực nhọc của những người làm công. Vì thế, những nông dân này căm thù sâu sắc đối với các chủ nhân ngoại quốc.

Khi sống trong thân phận nô lệ như vậy, cộng thêm sự kích động từ ngoại cảnh, nên những tá điền này sẵn sàng đang tay giết chết những người do ông chủ sai đến, bởi họ vẫn biết rằng pháp luật thừa nhận quyền sở hữu của những người chiếm giữ đất hoang.

Tuy nhiên, Đức Giêsu đã chỉ ra sự nông nổi, nhẹ dạ của họ khi chủ mưu giết ngay cả người thừa tự để hy vọng chiếm giữ đất đai của ông chủ, bởi lẽ ông chủ sẽ đến và lấy lại đất đai để trao lại cho người khác, khi đó, họ sẽ trắng tay.

Khi kể dụ ngôn này, Đức Giêsu muốn vạch trần những âm mưu của giới lãnh đạo Dothái đang tìm mọi cách để giết Đức Giêsu; đồng thời Ngài muốn gửi đi một thông điệp căn bản, đó là: yêu thương sẽ xóa đi hận thù. Còn hận thù sẽ dẫn đến chết chóc, bởi sự hận thù chẳng khác gì cái hố chôn kẻ hận thù trước rồi mới chôn đối phương.

Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy sống yêu thương nhau. Khi sống yêu thương, chúng ta đã hành động như chính Thiên Chúa là nguồn tình yêu. Chỉ có tình yêu mới có thể biến thù thành bạn; cũng chỉ có tình yêu, chúng ta mới giúp nhau nên thánh ngang qua những yếu đuối, vụng về của thân phận con người. Hãy nhớ lời thánh vịnh 118 mà hôm nay Đức Giêsu đã lặp lại: “Tảng đá thợ xây loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường”.

Xin Chúa Giêsu ban cho chúng ta hiểu rằng: Cái chết của Chúa là hệ quả của một sự thù hằn, ghen ghét, nhưng ngang qua cái chết vì tình yêu, Chúa đã biến nó thành quà tặng quý giá dâng lên Thiên Chúa Cha và trao tặng cho con người.

Lạy Chúa Giêsu, xin Chúa khơi lên ngọn lửa yêu mến nơi tâm hồn chúng con, để chúng con cùng nhau xây dựng tình thương, công bình và chân lý trong cuộc sống của mình. Amen.

 

THỨ BA

GIAN DỐI KHÔNG CÓ TIẾNG NÓI CUỐI CÙNG

(Mc 12, 13 – 17)

Ở đời người ta thường nói: “Thua keo này ta bày keo khác” để ám chỉ việc kiên trì trong suy tư hay hành động.

Hôm nay, những người Pharisêu đã không chịu thua Đức Giêsu, vì thế, họ đã tìm thêm dịp để hại Ngài. Không những vậy, họ còn kéo theo đồng minh là những người thuộc nhóm Hêrôđê nữa.

Câu chuyện được khởi đi từ một thái độ giả hình, nhằm che đậy sự gian xảo trong tâm hồn của những kẻ chuyên nghề nịnh hót. Họ không ngớt lời khen ngợi Đức Giêsu là người chân thật, công bằng trong cách giảng cũng như hành xử… Vì thế, nhân dịp này, họ đến để xin lời dạy khôn ngoan của Ngài về việc nộp thuế. Họ nói: “Có được phép nộp thuế cho César không?”. Đây lại là một trò chơi nguy hiểm mà họ giăng ra để gài bãy Đức Giêsu, và đây cũng là một thủ đoạn bỉ ổi nhằm trả thù Đức Giêsu vì những lần Ngài đã làm cho nhóm này bị lộ rõ chân tướng đê hèn của họ.

Đức Giêsu biết rõ đây là cái bẫy, nên Ngài rất bình thản hỏi ngược lại khi xin họ cho xem đồng tiền. Khi xem xong, Ngài hỏi: “Hình và danh hiệu này là của ai?”; họ đã nhanh nhảu trả lời: “Của César”.

Họ đưa ra cái bẫy này để xem Đức Giêsu xử trí ra sao? Họ thừa biết Ngài là con cháu thuộc dòng dõi Vua Đavít, thì mối thù dân tộc là không thể chấp nhận ngoại bang, vì thế, nếu Ngài nói không phải nộp thuế thì chắc chắn Đế Quốc sẽ xử Ngài. Còn nếu Ngài nói là phải nộp, thì dân chúng sẽ đứng lên tố cáo Ngài là tay sai cho địch, phản quốc, hại dân, và như một lẽ tất yếu, người dân không còn nghe theo những lời dạy dỗ của kẻ phản bội nữa!

Tuy nhiên, sự khôn ngoan của loài người lại trở nên ngu dại trước Thiên Chúa! Giải pháp đầy khôn ngoan của Đức Giêsu đã làm cho họ chưng hửng khi nói: “Của César, trả về César, của Thiên Chúa trả về Thiên Chúa”.

Trong cuộc sống hôm nay vẫn còn đó những kẻ “đội trên, đạp dưới” để trục lợi hay che dấu những bỉ ổi, bất nhân ngầm sâu trong con người của họ. Những lời nói thật hay, những khen ngợi thật tuyệt vời, khiến cho đối phương bị thuyết phục và rồi thuận theo những chiêu thức ma ranh quỷ quyệt của họ mà làm nguy hại cho những người lương thiện.

Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy biết chu toàn trách vụ trần thế, nếu những điều đó là đúng với lương tâm Kitô giáo; luôn biết đền ơn những người làm ơn cho chúng ta, nhất là Thiên Chúa, Đấng luôn ban phát mọi ơn lành cho mình.

Không được sống hai mặt, giả tạo nhân đức để làm hại người khác, vì đây là đường lối của ma quỷ chứ không phải đến từ Thiên Chúa.

Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết khôn ngoan để lựa chọn những gì thuộc về Chúa và khước từ những gì thuộc về ma quỷ. Xin cho chúng con biết chu toàn bổn phận với Thiên Chúa và tha nhân. Amen.

 

THỨ TƯ

SỐNG LẠI RỒI SẼ RA SAO?

(Mc 12,18-27)

Đã có nhiều cuộc tranh luận giữa Đức Giêsu và nhóm này hay nhóm khác, nhưng với nhóm Xađốc thì đây là lần đầu tiên. Những người này được liệt vào hàng quý tộc có tiếng là tử tế, nhưng lại theo ngoại xâm.

Họ rất bảo thủ trong lãnh vực tôn giáo. Vì thế, họ chỉ công nhận bộ Ngũ Thư mà thôi. Tất cả các cuốn sách khác đều bị bãi bỏ cả. Vì thế, những lời dạy của các ngôn sứ xuất hiện sau đó thì đều bị họ khước từ và không tin.

Như vậy, chúng ta không lạ gì khi họ chất vấn Đức Giêsu về sự sống lại.

Họ đứng lên hỏi Ngài về việc sự sống lại sau cõi chết khi đưa ra một ví dụ: có một người lấy vợ, rồi chết không con, theo luật, người em kế phải lấy tiếp người phụ nữ ấy để có con nối dòng. Tuy nhiên, cứ lần lượt như vậy cho đến người thứ 7 lấy cô ta mà cũng chết không con, cuối cùng, chính người đàn bà này cũng chết. Vậy sau này, khi sống lại thì cô ta sẽ là vợ của ai trong 7 người chồng đã từng cưới nàng làm vợ?

Khi hỏi như vậy, Đức Giêsu thừa biết ý đồ thâm độc của nhóm này, nên Ngài đã làm cho họ cứng họng!

Trước tiên, Đức Giêsu đã làm họ lúng túng khi chỉ dẫn cho biết sự am hiểu Kinh Thánh của họ quá hời hợt.

Thứ hai, Ngài mặc khải cho họ biết rằng: sự sống con người sau khi chết hoàn toàn khác với sự sống hiện tại. Nếu sự sống hiện tại con người có bổn phận truyền sinh để lưu truyền nòi giống, thì sự sống sau cái chết không còn chuyện đó. Vì vậy, họ đâu còn lấy vợ gả chồng nữa, bởi vì sự sống của họ đã đạt tới sự viên mãn.

Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy tin tưởng vào Thiên Chúa cũng như sự sống thật đời sau. Cuộc sống đời đời là đích đến chứ không phải dừng lại ở nhu cầu thể xác như khi lưu trú nơi trần gian.

Chỉ có Thiên Chúa là chủ của sự chết lẫn sự sống, và chỉ trong Ngài, chúng ta mới được hạnh phúc đích thực.

Vì thế, hãy biết trân trọng nó và biết mua lấy Nước Hằng Sống bằng niềm tin, sự hy sinh và tinh thần dấn thân vì Nước Trời ngay trong cuộc sống thực tại trần thế này.

Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con lòng yêu mến Lời Chúa và tha thiết thực hành Lời Chúa trong cuộc sống hiện tại. Xin ban cho chúng con luôn biết tha thiết với những thực tại trên trời, nơi tràn đầy ân sủng, bình an và hạnh phúc vĩnh cửu. Amen.

 

THỨ NĂM

MỐI QUAN TÂM HÀNG ĐẦU CỦA TÔI LÀ GÌ?

(Mc 12,28-34)

Ngày nay, người ta thường hay nghe những lời lẽ như: sản phẩm này là tốt nhất; con người này là tốt nhất! Vậy mối quan tâm hàng đầu của bạn là gì…? Nói cách khác, với tư cách là người Công Giáo, mối quan tâm hàng đầu của đời sống Kitô hữu là gì?.

Đây chính là sự quan tâm và một vấn nạn mà người Luật Sĩ đã đặt ra cho Đức Giêsu trong hành trình đi tìm chân lý của ông.

Tin Mừng thuật lại: có một Luật Sĩ đến hỏi Đức Giêsu: “Thưa thầy, trong các giới răn, giới răn nào đứng hàng đầu?”. Đức Giêsu đã thấy được lòng tốt và nhất là sự khao khát của ông ta, nên Ngài đã mạc khải cho ông Luật Sĩ này ngay tức khắc khi nói cho ông biết về giới luật quan trọng nhất chính là: yêu mến Thiên Chúa trên hết và yêu thương người thân cận như chính mình.

Phản ứng của Luật Sĩ này là hết sức thán phục những lời dạy khôn ngoan của Đức Giêsu. Thật vậy, vì lòng chân thành đi tìm kiếm chân lý, lẽ sống, nên Đức Giêsu đã khen ngợi ông và nói cho ông biết: ông không còn xa Nước Thiên Chúa.

Trong cuộc sống, nhiều khi chúng ta bị kinh tế thị trường làm cho đời sống đức tin bị trao đảo. Nhiều khi chúng ta đặt bậc thang giá trị của mình dựa trên tiền bạc, chức quyền, danh vọng… Vì thế, đã biết bao lần chúng ta rơi vào tình trạng lập lờ, bắt cá hai tay, chỉ còn biết cái lợi trước mắt mà không hề nghĩ đến cuộc sống đời sau. Giới răn mến Chúa, yêu người là cái gì đó không được chúng ta quan tâm nếu không muốn nói là coi thường!

Sứ điệp Lời Chúa hôm nay cật vấn lương tâm chúng ta về những chọn lựa bấy lâu nay! Đồng thời, mời gọi chúng ta hãy yêu mến và trung thành giữ Luật Chúa thì chúng ta sẽ được hạnh phúc. Mặt khác, khi giữ luật Chúa, chúng ta có một cuộc sống bình an, thanh thản và luôn biết yêu thương, tôn trọng nhau để cùng nhau xây dựng Nước Chúa.

Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết đặt lại bậc thang giá trị của cuộc đời, luôn biết tìm ý Chúa và giữ giới răn Chúa cho trọn. Amen.

 

THỨ SÁU

HIỂU ĐÚNG VỀ ĐẤNG KITÔ

(Mc 2, 35- 37)

Trong các bài Tin Mừng trước, chúng ta thấy Đức Giêsu luôn bị chất vấn bởi các người Pharisêu, Kinh Sư, phe Hêrôđê, nhóm Sa Đốc… Nhưng hôm nay, thánh sử Máccô lại cho thấy một tình thế ngược lại. Chính Đức Giêsu là người đứng lên chất vấn họ.

Khởi đi từ chỗ Ngài đặt vấn nạn về thân thế, nguồn gốc của mình: các Kinh Sư bảo Đấng Kitô là con vua Đavít, thế thì tại sao vua Đavít lại gọi Đấng ấy là Chúa Thượng tôi? (x. Tv 110,1). Không ai trả lời được, vì thế đám đông dân chúng lấy làm thích thú!

Qua câu hỏi đó của Đức Giêsu, Ngài không phủ nhận thân thế, vai trò của mình. Ngài cũng không từ trối tước hiệu con Vua Đavít. Nhưng dần dần, Ngài muốn cho mọi người hiểu về một Đấng Kitô chịu đau khổ, là tôi tớ của Giavê chứ không phải là một Đấng Kitô với mũ mão cân đai và đứng lên để làm chính trị như họ vẫn lầm tưởng!

Chính sự hiểu nhầm và mong ước phiến diện về Đấng Kitô, nên họ không thể chấp nhận Đấng ấy nằm ngoài khuôn mẫu của sự uy nghi, lộng lẫy, đánh đông dẹp bắc, quyền lực phi thường… Vì thế, khi Đức Giêsu đến, Ngài sống nghèo khó, không nhà không cửa, dạy con người ta hướng thiện, bác ái, bao dung, tha thứ thì họ đã không thể chấp nhận, và lẽ đương nhiên, họ tìm cách loại bỏ vì coi đó như là cái gai trong mắt và hòn đá cản lối đi.

Trong cuộc sống hôm nay nơi con cái của Giáo Hội, vẫn không thiếu những con người đủ mọi tầng lớp, luôn thích một Giáo Hội quyền lực, giàu có, oai phong; thích một Giáo Hội được củng cố bằng quyền lực… Không những thế, mà nhiều người đã áp dụng quan điểm đó ngay trong suy tư, nơi hành vi và lối sống của mình.

Những lúc như thế, chúng ta hãy cẩn trọng vì đây không phải là đường lối của Thiên Chúa, mà là đường lối của những Pharisêu giả hình, của Luật Sĩ vụ luật, những Sa Đốc không niềm tin và phe Hêrôđê ham quyền…

Lạy Chúa Giêsu, xin Chúa ban cho chúng con hiểu được Lời Chúa dạy để biết sống điều Chúa muốn. Amen.

 

THỨ BẨY

ĐÂU LÀ GIÀU TRƯỚC MẶT THIÊN CHÚA?

(Mc 12, 38-44)

Sống giả hình trong sự hào nhoáng bề ngoài là thứ mà con người luôn sử dụng và không ngừng trang điểm cho nó. Bởi xuất phát từ lối suy nghĩ rằng: nhờ những chuyện hình thức bên ngoài, nó sẽ che lấp sự xấu xa bên trong. Tuy nhiên, đây chỉ là điều vô lý và hão huyền khi đối diện với những chân lý Tin Mừng.

Hôm nay thánh Máccô trình thuật việc được Đức Giêsu vạch trần sự giả tạo của những Kinh Sư khi kể cho họ nghe câu chuyện lên đền thờ cầu nguyện.

Những người Kinh Sư luôn coi họ là người đạo đức, thánh thiện hơn mọi người khác. Sự tốt lành của họ được biểu hiện qua việc: nới rộng thẻ kinh và làm bộ đọc kinh cầu nguyện lâu giờ. Không những thế, họ còn mong muốn người ta thưởng cho mình những tiếng tốt và kính trọng khi đi ra đường bằng việc chào hỏi nơi công cộng…

Như thế, đối tượng bị họ khinh bỉ chính là người nghèo và tội lỗi… Thế nhưng, Đức Giêsu đã chỉnh sửa quan niệm sai lầm đó bằng việc khen ngợi một bà góa nghèo bỏ có hai xu vào đền thờ. Trong khi đó chê bác việc người giàu bỏ nhiều tiền nhưng lại là tiền dư thừa của họ chứ không phải như bà góa bỏ trọn vẹn những gì bà có.

Trong xã hội hôm nay, người giàu thường được tôn trọng. Chân lý thuộc về kẻ có quyền, có tiền. Người nghèo luôn nắm phần thua thiệt! Tuy nhiên, trước mặt Thiên Chúa thì hoàn toàn khác. Người giàu trước mặt Thiên Chúa là sự khiêm nhường thẳm sâu. Kẻ nghèo chính là người kiêu ngạo.

Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy biết sống đạo thực tâm. Luôn có một cái tâm sáng, để những việc làm của mình được trong sạch. Cần có một kinh nghiệm về tình yêu của Thiên Chúa, đồng thời sống trong tình yêu đó nơi những mối tương quan thì tốt hơn là những hình thức phô trương bên ngoài.

Lạy Chúa Giêsu, xin Chúa ban cho chúng con biết yêu mến Chúa bằng tình yêu chân thành. Xin cho chúng con biết sống đạo với tâm hồn đơn sơ, tin tưởng, phó thác và yêu mến thay cho những sự giả tạo, man trá bề ngoài. Amen.

MẦU NHIỆM THÁNH THỂ

Lm. Anthony Trung Thành Trong suốt ba năm đời sống công khai, Chúa Giêsu nuôi sống các Tông đồ và dân chúng bằng Lời của Ngài. Trước khi về trời, Ngài còn thiết lập Bí tích Thánh Thể để làm của ăn nuôi sống các Tông đồ và Giáo Hội mãi cho tới tận thế. Không những thế, Ngài còn làm phép lạ hoá bánh ra nhiều để cứu đói dân chúng về phần xác và mời gọi các Tông đồ: “Các con hãy cho họ ăn” (Lc 9,13). Đó là ba của ăn liên kết chặt chẽ với nhau và liên quan đến đời sống con người. Đó cũng là ba điểm tôi muốn gợi ý cùng anh chị em suy niệm trong ngày lễ kính Mình và Máu Thánh Chúa Giêsu Kitô hôm nay.

1. Chúa Giêsu nuôi sống các Tông đồ và dân chúng bằng Lời của Ngài.

Chúa Giêsu dùng Lời của Ngài để giảng dạy và nuôi dưỡng các môn đệ và những người đi theo Ngài. Bắt đầu là lời mời gọi “Hãy theo Ta!” (x. Mt 4,19). Tiếp đến là những lời giáo huấn để đào tạo các ông trở thành những môn đệ chân chính. Bài Tin mừng hôm nay cũng diễn ra trong bối cảnh dân chúng đi theo để lắng nghe Lời Ngài. Họ lắng nghe một cách say mê đến nỗi quên cả thời gian, quên cả ăn uống. Lời của Chúa là Sự Thật và là Sự Sống. Đúng như Ngài đã từng nói: “Lời Thầy nói với anh em là thần khí và là sự sống” (x. Ga 6,63); “Nếu các ông ở lại trong lời của tôi, thì các ông thật là môn đệ tôi, các ông sẽ biết sự thật, và sự thật sẽ giải phóng các ông” (Ga 8,31-32). Lời của Chúa có sức biến đổi: người tội lỗi trở thành Thánh nhân; người bệnh tật được chữa lành. Lời của Chúa xua trừ ma quỷ, làm cho kẻ chết sống lại…Con người sống nhờ Lời Chúa: “Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn nhờ mọi lời do miệng Thiên Chúa phán ra” (Mt 4,4).

Các Tông đồ và Giáo Hội cũng dùng Lời Chúa để sống, dạy dỗ và khuyên nhủ. Thánh Phaolô nói: “Có đức tin, là nhờ nghe giảng, mà nghe giảng là nghe công bố lời Đức Kitô” (Rm 10,17). Nơi khác, Ngài nói: “Mọi lời xưa đã chép trong Kinh Thánh, đều được phép để dạy dỗ chúng ta. Những lời ấy làm cho chúng ta nên kiên nhẫn, và an ủi chúng ta, để nhờ đó, chúng ta vững lòng trông cậy” (Rm 15,4). Thánh Phanxicô Xaviê nên thánh nhờ suy niệm và sống câu Lời Chúa: “Được lời lãi cả thế gian mà thiệt mất linh hồn nào ích lợi gì” (x. Mt 14,26). Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu nên thánh nhờ suy niệm và sống câu Lời Chúa: “Ai trở nên như trẻ nhỏ thì mới được vào Nước trời” (Mt 8,4).

Giáo Hội luôn mong muốn mọi người kitô hữu đọc, suy gẫm và đem Lời Chúa thực hành trong đời sống, làm lương thực nuôi sống linh hồn. Bởi vì: “Ai nghe và thực hành Lời Chúa thì giống như người khôn ngoan xây nhà mình trên đá” (x. Mt 7,24).

2. Chúa Giêsu nuôi sống các Tông đồ và dân chúng bằng Mình và Máu Thánh Ngài.

Chúa Giêsu không chỉ nuôi dân chúng bằng Lời của Người, mà còn nuôi dân chúng bằng chính Thịt Máu Người. Để ăn uống Mình và Máu Thánh Người, cần phải hội đủ hai điều kiện chính: sạch tội trọng và có ý ngay lành. Điều kiện để rước lễ đơn giản như vậy nhưng hiệu quả thì vô cùng to lớn. Sách Giáo Lý Hội Thánh Công Giáo cho biết: “Khi rước Mình Máu Thánh Chúa, chúng ta được gắn bó chặt chẽ hơn với Đức Kitô, được tha thứ các tội nhẹ và bảo vệ khỏi các tội trọng. Nhờ rước lễ, tình yêu của chúng ta với Đức Kitô được mật thiết hơn, nên sự hiệp nhất trong Hội Thánh là Nhiệm Thể Người, được củng cố” (Số 1416). Chính Chúa Giêsu cũng đã khẳng định: “Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta thì có sự sống đời đời” (x. Ga 6,54). Vì hiệu quả lớn lao như vậy, nên Giáo Hội buộc nhặt mỗi người kitô hữu ít nhất mỗi năm rước lễ một lần. Giáo Hội khuyến khích mỗi người kitô hữu siêng năng rước lễ và cho phép rước lễ mỗi ngày hai lần, nhưng lần thứ hai phải tham dự thánh lễ đầy đủ. Cho nên, mỗi người kitô hữu chúng ta hãy dọn mình và siêng năng rước lễ, vì “Nếu không ăn thịt và uống máu Người thì không có sự sống nơi mình” (x. Ga 6, 53). Trong bài đọc II, Thánh Phaolô trích dẫn bản văn phụng vụ về việc Chúa Giêsu lập Bí tích Thánh Thể. Qua đó, thánh nhân không những mời gọi chúng ta ăn uống Mình Máu Thánh Người mà còn phải có tâm tình chia sẻ với anh chị em xung quanh (x. 1Cr 11, 23-26).

3. “Các con hãy cho họ ăn” (Lc 9,13).

Ăn uống là một trong những nhu cầu thiết yếu của con người. Con người cần ăn uống để tiếp tục sống. Nhưng cũng có người vì ăn uống mà phải chết, đó là ăn uống phải những thực phẩm bẩn, độc hại. Thật vậy, con người trong xã hội ngày nay thay vì cho nhau ăn uống những thực phẩm sạch, họ đang cho nhau ăn uống những thực phẩm bẩn.

Hằng ngày chúng ta đối diện với biết bao nhiêu thực phẩm bẩn: gạo bẩn, cá bẩn, rau bẩn, hoa quả bẩn, kẹo bánh bẩn, thức uống bẩn…Có người nói rằng, chúng ta toàn ăn phải“Thịt lừa”: thịt lợn người ta lừa là thịt trâu, thịt bò; cá bẩn người ta lừa là cá sạch; rau bẩn người ta lừa là rau sạch… Vì ăn uống phải thực phẩm bẩn nên số lượng người bị ngộ độc ngày càng nhiều. Có người vì ăn uống phải thực phẩm bẩn nên lăn ra chết tức thì. Có người ăn phải thực phẩm bẩn nên phải mang bệnh tật, để rồi phải chết dần chết mòn. Tai hại hơn, khi con người bị nhiễm độc tố kim loại nặng thì hậu quả lại vô cùng nguy hiểm, không phải bản thân mình chết mà ảnh hưởng cả những thế hệ tương lai. Thư chung Đức Giám Mục Giáo Phận Vinh năm 2016 về thảm hoạ môi trưởng biển Miền Trung khẳng định: “Hậu quả của nhiễm độc kim loại nặng đối với sức khỏe con người còn khủng khiếp hơn. Các độc tố này sẽ tồn tại lâu dài trong lòng biển. Nước biển và hải lưu sẽ làm loãng nồng độ chất độc để không gây chết tức thì cho sinh vật biển, nhưng các sinh vật này sẽ bị tác hại lâu dài qua việc hấp thụ độc tố từ chuỗi thức ăn. Khi con người tiêu thụ thủy sản, nước mắm, muối có nhiễm độc, các độc tố này sẽ xâm nhập và tích lũy ngày càng nhiều trong cơ thể. Đến một lúc nào đó hàm lượng độc tố này vượt ngưỡng cho phép, chúng sẽ gây bệnh tật như ung thư, tổn thương não… Và có thể gây dị dạng, quái thai cho các thế hệ sau.”

Chúng ta không chỉ đối diện với các thực phẩm bẩn, chúng ta còn phải đối diện với các phương tiện truyền thông bẩn. Sự bùng nổ các kỷ thuật thông tin, sự ra đời của các phương tiện truyền thông đang làm thay đổi xã hội và các gia đình, vì lợi ích lớn nhưng tác hại cũng không hề nhỏ. Đó là những loại hình văn hoá phi đạo đức, những văn hoá phẩm đồi truỵ, những trang giả danh Công Giáo, các thông tin bịa đặt vu cáo, kết tội vô căn cứ những người dám nói lên sự thật, bênh vực cho công lý. Đài truyền hình Việt Nam đã vu khống cho Đức Tổng Giáo Mục Giuse Ngô Quang Kiệt năm 2008 vì sự góp ý chân thành của Ngài trong việc xây dựng một đất nước Việt Nam giàu mạnh, và ngày 15 tháng 05 vừa qua lại một lần nữa Đài truyền hình Việt Nam tiếp tục vu khống Đức Giám Mục Giáo Phận Vinh, vì Ngài đã nói lên sự thật về nạn ô nhiễm môi trường biển Miền Trung.

Đứng trước những thách đố như vậy, là người kitô hữu chúng ta phải làm gì? Cho nhau ăn gì?

Con người là một bản thể có hai phần hồn xác. Về phần hồn, chúng ta hãy giúp nhau sống Lời Chúa và rước Mình Máu Thánh Người. Về phần xác, chúng ta hãy cho nhau ăn những thức ăn sạch.

Khi biết sống theo Lời Chúa và dọn mình để rước Mình Máu Thánh Người thì chắc chắn chúng ta: không phổ biến, không dùng những phương tiện truyền thông bẩn; “Cương quyết không sản xuất, chế biến ‘thực phẩm bẩn’ gây huỷ hoại sức khoẻ, tổn thương đến tính mạng đồng bào mình; từ bỏ lối phát triển kinh tế không những không bền vững mà còn huỷ hoại đến môi sinh” (Thư chung ĐGM Gp. Vinh 2016); biết ngăn chặn những người sản xuất hay buôn bán những thực phẩm bẩn; biết sản xuất, buôn bán và cho nhau ăn những thực phẩm sạch, không phải chỉ để bảo vệ mạng sống của mình mà còn cần bảo đảm sự sống cho những người xung quanh.

Lạy Chúa Giêsu, xin cho mọi người chúng con biết loại ra khỏi cuộc sống những thực phẩm bẩn, đồng thời biết sống Lời Chúa và dọn tâm hồn trong sạch để rước Thánh Thể Chúa mỗi ngày. Amen

CỦA ĂN ĐÀNG

Trầm Thiên Thu

(Lễ Mình Máu Thánh Chúa Giêsu, năm C)

Hành trình nào cũng cần có lương thực để duy trì sức khỏe, để có thể đủ sức tới đích đến. Lữ hành trần gian là hành trình tiến về Nước Trời, không thể thiếu Thần Lương là Thánh Thể. Thánh Giáo Hoàng Piô X (*) đã xác định: “Bí tích Thánh Thể là con đường ngắn nhất và chắc chắn nhất đưa ta về Quê Trời”.

Chính Chúa Giêsu đã xác nhận: “Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết, vì thịt tôi thật là của ăn, và máu tôi thật là của uống. Ai ăn thịt và uống máu tôi thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy” (Ga 6:54-56). Như vậy, ai không tiếp nhận Thánh Thể thì chắc chắn không có sự sống đích thực của Thiên Chúa. Yếu đuối thì làm sao đủ sức tiếp tục hành trình?

Trong thế chiến I, giữa chiến trận chống lại quân Hồi giáo đế chế Ottoman (Thổ Nhĩ Kỳ), quân đội Australia và New Zealand luôn được nhắc nhở điều quan trọng nhất là hãy chăm sóc linh hồn của mình trước. Giữa sự nguy hiểm của làn bom mũi đạn, họ vẫn cung kính đón nhận Chúa Giêsu Thánh Thể. Trong trận chiến này, chỉ tính riêng lực lượng Australia, đã có hơn 8.000 binh sĩ tử vong. Thật là tuyệt vời, bởi vì ngay trong lúc nguy hiểm nhất, họ vẫn luôn ý thức và tôn kính Thánh Thể qua việc rước lễ như “Của Ăn Đàng”.

Chúa Giêsu đã xác định: “Tôi đến để cho chiên được sốngsống dồi dào” (Ga 10:10). Thật tuyệt vời, vì chúng ta không chỉ ĐƯỢC SỐNG mà còn SỐNG DỒI DÀO nhờ sự sống của Ngài, cụ thể là chính Mình và Máu Ngài. Chúa Giêsu đã có cách độc nhất vô nhị mà không ai có thể tưởng tượng ra được, đó là Ngài đã thiết lập Bí tích Thánh Thể trước khi Ngài bị kết án tử. Thánh Thể được hiểu bao gồm cả Thánh Huyết, vì trong thịt luôn có máu. Thánh Thể là Phép Lạ vĩ đại nhất, là Phép Lạ của các phép lạ.

Để có sự sống thì chúng ta phải ăn uống, và ăn uống để duy trì sự sống. Tuy nhiên, lương thực chúng ta ăn hằng ngày không chỉ là các loại thực phẩm bình thường mà đặc biệt là chúng ta được ăn chính Thánh Thể của Chúa Giêsu. Đó là Thần Lương, là Nguồn Sống cho bất cứ ai đang trên đường lữ hành trần gian.

THÁNH ƯỚC

Bí tích Thánh Thể là một trong các Thánh Ước mà Thiên Chúa đã ký kết với chúng ta. Ngày xưa, Kinh Thánh cho biết rằng ông Menkixêđê là tư tế của Thiên Chúa Tối Cao, là vua thành Salem, và chính ông mang bánh và rượu ra. Sau đó, ông chúc phúc cho ông Áp-ram: “Xin Thiên Chúa Tối Cao, Đấng dựng nên trời đất, chúc phúc cho Áp-ram! Chúc tụng Thiên Chúa Tối Cao, Đấng đã trao vào tay ông những thù địch của ông!” (St 14:19-20). Sau đó, Thiên Chúa đã thiết lập Giao Ước Vĩnh Cửu với Áp-ram và xác nhận: “Người ta sẽ không còn gọi tên ngươi là Áp-ram nữa, nhưng là Áp-ra-ham, vì Ta đặt ngươi làm cha của vô số dân tộc” (St 17:5).

Trình thuật sách Sáng Thế ngắn gọn nhưng có những chi tiết quan trọng. Thứ nhất, thời Cựu Ước, BÁNH và RƯỢU được dùng làm lễ vật; thời Tân Ước, Chúa Giêsu cũng dùng BÁNH và RƯỢU để thánh hóa trở thành chính Mình và Máu của Ngài. Thứ nhì, có lễ vật thì cần có người dâng, đó là các tư tế, đại diện dân Chúa mà dâng lễ vật lên Thiên Chúa hằng ngày, họ được mệnh danh là những người theo phẩm trật Menkixêđê. Trong Bữa Tiệc Ly, Chúa Giêsu đã thiết lập Bí tích Thánh Thể, đồng thời Ngài cũng thiết lập chức linh mục. Các linh mục thừa tác tiếp tục công việc tế lễ để Chúa Giêsu hằng ngày hiện diện thật giữa chúng ta, để nhờ Mình và Máu Ngài, chúng ta được sống và sống dồi dào qua từng hơi thở. Quả thật, Đại Tôn Sư Giêsu quá tuyệt vời!

Trong tâm tình phấn khởi, tác giả Thánh Vịnh nói về sấm ngôn của Đức Chúa ngỏ cùng Chúa Thượng: “Bên hữu Cha đây, Con lên ngự trị, để rồi bao địch thù, Cha sẽ đặt làm bệ dưới chân con” (Tv 110:1). Và từ Sion, Đức Chúa sẽ mở rộng quyền vương đế của Ngài: Giữa lòng địch quân, xin Ngài làm bá chủ. Thật vậy, chính Thiên Chúa đã tuyên phán: “Ngày đăng quang con nắm quyền thủ lãnh, vẻ huy hoàng rực rỡ tựa thần linh. Ngay trước lúc hừng đông xuất hiện, tự lòng Cha, Cha đã sinh ra Con” (Tv 110:3). Chúng ta chỉ là cát bụi, hoàn toàn bất xứng, nhưng lại vô cùng hạnh phúc vì được Ngài giao ước. Tuy chỉ một lần thề ước, nhưng là vĩnh viễn, vì Ngài sẽ chẳng rút lời: “Muôn thuở, Con là Thượng Tế theo phẩm trật Menkixêđê” (Tv 110:4).

Thánh Phaolô chia sẻ rõ ràng: “Điều tôi đã lãnh nhận từ nơi Chúa, tôi xin truyền lại cho anh em: trong đêm bị nộp, Chúa Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng tạ ơn, rồi bẻ ra và nói: “Anh em cầm lấy mà ăn, đây là Mình Thầy, hiến tế vì anh em; anh em hãy làm như Thầy vừa làm để tưởng nhớ đến Thầy” (1 Cr 11:23-24). Thánh Phaolô tiếp tục nhắc lại lời Chúa Giêsu: “Đây là chén Máu Thầy, Máu đổ ra để lập Giao Ước Mới; mỗi khi uống, anh em hãy làm như Thầy vừa làm để tưởng nhớ đến Thầy” (1 Cr 11:25).

Trên khắp thế giới, Phép Lạ vĩ đại vẫn xảy ra hằng ngày trên các bàn thờ, nhưng mắt thường không thể nhìn thấy, cho nên sau lời truyền phép, Giáo hội xác nhận: “Đây là mầu nhiệm đức tin”. Và rồi mọi người cùng tung hô theo lời của Thánh Phaolô đã nói: “Thật vậy, cho tới ngày Chúa đến, mỗi lần ăn Bánh và uống Chén này, là anh em loan truyền Chúa đã chịu chết” (1 Cr 11:26). Quả thật, chúng ta phải dùng con-mắt-đức-tin để bù đắp cho con-mắt-trần-tục khi tôn kính Thánh Thể. Trong những lần hiện ra với các thị nhân, Chúa Giêsu và Đức Mẹ vẫn luôn nhắc nhở người ta phải hết lòng tôn sùng và yêu mến Thánh Thể.

NHÃN TIỀN

Từ cổ chí kim, “lời Chúa hứa được chứng nghiệm tỏ tường” (Tv 18:31), vì “Ngài là Đấng giữ lòng trung tín mãi muôn đời” (Tv 146:6). Đức Giêsu là Ngôi Hai Thiên Chúa, vì thế Ngài không bao giờ nói suông, luôn thực tế, đồng thời cũng là để củng cố lòng tin cho mọi người.

Theo lời kể của Thánh sử Luca, một hôm nọ, có đám đông dân chúng đi theo Chúa Giêsu. Ngài tiếp đón họ, nói với họ về Nước Thiên Chúa và chữa lành những ai cần được chữa. Khi bóng đêm dần buông xuống, các môn đệ đến bên Thầy Giêsu và thưa: “Xin Thầy cho đám đông về, để họ vào các làng mạc nông trại quanh đây, tìm chỗ trọ và kiếm thức ăn, vì nơi chúng ta đang ở đây là nơi hoang vắng” (Lc 9:12). Như vậy thì còn nói làm gì. Thế nên Ngài liền bảo các đệ tử: “Chính anh em hãy cho họ ăn” (Lc 9:13a). Ôi chao, “căng” thật đấy! Có lẽ họ gãi đầu và nhìn nhau, không biết xử lý ra sao. Nhưng rồi có người thấy đứa bé có ít lương thực, nên liền thưa với Thầy Giêsu: “Chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá, trừ phi chính chúng con phải đi mua thức ăn cho cả đám dân này” (Lc 9:13b).

Quả thật có tới chừng năm ngàn đàn ông, chưa kể phụ nữ và trẻ em. Một bữa tiệc nhỏ còn phải chuẩn bị cả tuần trước, dù chỉ vài chục thực khách chứ nói chi vài trăm người. Thế mà lúc này có tới gần chục ngàn người chứ ít gì. Làm sao mà xoay xở đây chứ?

Thấy các ông vò đầu, bóp trán, vẻ lo lắng hiện rõ trên từng khuôn mặt của các đệ tử, Đức Giêsu nói với họ: “Anh em hãy bảo họ ngồi thành từng nhóm khoảng năm mươi người một” (Lc 9:14). Bị động và bị… “triệt buộc”, nhưng các môn đệ được Thầy gỡ rối tình huống, thế nên Thầy bảo sao thì họ làm ngay, chả dám ý kiến chi cả. Các ông bảo mọi người ngồi xuống theo nhóm. Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Đức Giêsu cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời CHÚC TỤNG, BẺ RA và TRAO CHO các môn đệ để họ dọn ra cho đám đông cùng hưởng dùng.

Thánh sử Luca cho biết thêm về một điều kỳ diệu khác: “Mọi người đều ăn, và ai nấy được no nê. Những miếng vụn còn thừa, người ta thu lại được MƯỜI HAI THÚNG” (Lc 9:17). Đúng là một phép lạ vĩ đại và nhãn tiền, một phép lạ của lòng thương xót, cả hàng ngàn người thấy rõ chứ chẳng phải là nghe kể lại.

Trong cuộc sống, miếng ăn liên quan các vấn đề khác, không chỉ về sự sống mà còn về “quyền lợi”. Tục ngữ Việt Nam nói: “Trâu cột ghét trâu ăn”. Một thực tế buồn nhưng vừa minh nhiên vừa mặc nhiên. Ngày xưa, Thánh Phaolô đã có lần nhắc nhở: “Một số cành cây ô-liu đã bị chặt đi, còn bạn là ô-liu dại đã được tháp vào đó, và cùng được hưởng sự sống dồi dào từ rễ cây ô-liu chính. Vì thế, bạn đừng có lên mặt khinh dể các cành khác” (Rm 11:17-18a). Câu nói đáng để chúng ta “giật mình” và tự sờ gáy mình lắm. Và rồi Thánh Phaolô đặt vấn đề: “Bạn cứ lên mặt đi! Đâu phải bạn mang rễ, mà là rễ mang bạn” (Rm 11:18b). Chắc chẳng ai dám cho mình là “ngon” hơn người khác. Nhưng theo thời gian, tự ái lại vùng lên, “cái tôi” chỉ rình đè bẹp người khác mà thôi. Phải luôn cảnh giác!

Chia sẻ là điều quan trọng, cả vật chất lẫn tinh thần, ai cũng biết. Việc chia sẻ liên quan động thái CHO và NHẬN: Phúc cho ai CHO mà không nhớ, NHẬN mà không quên” (Elizabeth Bibesco). Hai động từ này quan trọng và đầy ý nghĩa. Thánh Phanxicô Assisi đã đưa ra dạng nghịch-lý-thuận này: “Chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân” (Kinh Hòa Bình). Quả thật, nếu chúng ta không chia sẻ với người khác về những thứ họ cần, đó là chúng ta đã cướp chính sự sống của họ! Giáo huấn Xã hội của Giáo hội Công giáo cũng đề cập các vấn đề tương tự.

Sống yêu thương là chu toàn Luật Chúa một cách cụ thể – mở tấm lòng và mở đôi tay. Đó là cách bác ái tích cực, là sống tốt. Thật vậy, Thánh Giacôbê đã xác định: “Kẻ nào biết làm điều tốt mà không chịu làm thì mắc tội” (Gc 4:17). Và chúng ta đừng quên cầu nguyện: “Theo lời Chúa hứa, xin cho con được sống, đừng để con thất vọng ê chề” (Tv 119:116).

Lạy Thiên Chúa nhân từ và giàu lòng thương xót, xin cảm tạ Ngài đã thương ban Thánh Thể làm “của ăn đàng” để chúng con được sống và sống dồi dào, xin giúp chúng con xứng đáng lãnh nhận Thánh Thể hằng ngày để mai này cũng xứng đáng được đồng hưởng sự sống đời đời. Xin Chúa giúp chúng con biết sẵn sàng và vui vẻ chia sẻ với mọi người, nhất là những người thiếu thốn – tinh thần hoặc vật chất. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu Kitô, Thiên Chúa cứu độ của chúng con. Amen.

 (*) Thánh Piô X tên thật là Giuseppe Melchiorre Sarto, sinh ngày 2-6-1835, mất ngày 20-8-1914, lên ngôi giáo hoàng năm 1903. Ngài là người đã khuyến khích rước lễ thường xuyên, nhất là đối với trẻ em, được mệnh danh là “Giáo Hoàng của Thánh Thể”. Khẩu hiệu giáo hoàng của ngài là “Omnia instaurare in Christo – Canh Tân Mọi Sự Trong Đức Kitô”. Xuất thân là con nhà nghèo nên ngài tâm niệm: “Tôi sinh ra nghèo hèn, tôi sống nghèo hèn, và tôi muốn chết nghèo hèn”.

Ngài quan tâm chính trị và khuyến khích người Công giáo Ý cũng quan tâm chính trị hơn. Một trong các hành động trong triều đại giáo hoàng của ngài là chấm dứt quyền được coi là của chính phủ có thể can thiệp vào việc bầu giáo hoàng – một động thái làm giảm tự do của mật viện. Năm 1905, khi Pháp từ bỏ thỏa hiệp với Tòa Thánh và đe dọa tịch biên tài sản của Giáo hội nếu chính phủ không có quyền kiểm soát Giáo hội, ngài vẫn thẳng thừng từ chối yêu cầu vô lý của Pháp.

MÌNH THÁNH CHÚA GIÊSU

Lm. John Nguyễn

anton-tuoi

Máu Thánh chảy ướt bàn thờ. Tại Ý, năm 1263, thành Bolsène, trong nhà thờ Sainte Catherine, một linh mục sau khi đọc lời truyền phép đã nghi ngờ về bánh và rượu trở thành Máu và Thịt Chúa Giêsu. Tức thì Máu Thánh chảy đẫm khăn thánh và khăn bàn thờ. Ðức Giáo Hoàng nghe tin này, bèn ra lệnh đem khăn về để tạm tại nhà thờ Orviette. Sau xây nhà thờ rộng rãi để kính khăn thánh này. Ngày 8-9-1264, Ðức Giáo Hoàng Urbano IV (1262-1268) đã ban hành tự sắc lệnh Transiturus, thành lập lễ kính Mình Thánh Chúa Giêsu, cử hành vào sau tuần 8 ngày của lễ Hiện Xuống. (Thiên Hương. NKÐP, số 179, 6-6-1912, tr. 338- 342)

Hiệp cùng với Giáo hội, chúng ta mừng lễ kính Mình Máu Chúa hôm nay. Tôi xin đưa ra vài suy tư về ý nghĩa quan trọng của Bí tích Thánh Thể. Câu chuyện về Máu Thánh Chúa chảy ướt khăn bàn thờ, đó là ví dụ điển hình bởi sự hoài nghi và kém lòng tin. Và chúng ta nghĩ gì về Mình Máu Chúa trong thế giới hôm nay. Có thể đây là đề tài cần thiết để chúng ta tìm hiểu sâu hơn về Mình và Máu Chúa Giê-su qua sự hướng dẫn của Giáo Hội dưới ánh sáng Lời Chúa khi ta rước Mình Thánh Chúa.

Trước tiên, Giáo lý Công đồng Trentô cũng dạy: “Trong các mầu nhiệm thánh không mầu nhiệm nào có thể sánh với Thánh Thể, thì cũng không có tội ác nào có hình phạt nặng hơn, đáng sợ Chúa hơn là tín hữu sử dụng cách phàm tục và bất kính Mình Thánh chứa đựng Tác giả và Nguồn mạch thánh thiện“. Vì Thánh Thể là sức mạnh và của ăn đàng dẫn tới quê trời, Chúa Giêsu trong Thánh Thể thật là Bánh ban sức mạnh cho chúng ta. Đó là của ăn nuôi dưỡng linh hồn ta trở nên hùng mạnh, đem sức mạnh và bình an đến cho các linh hồn trong cuộc khổ nạn. Hơn nữa, Bí tích Thánh thể, Chúa Giêsu nhắc lại cho ta, những kẻ khổ sở và than khóc trong thung lũng nước mắt này, lời mời gọi âu yếm sau đây: “Hãy đến với Ta, hỡi những ai lao nhọc và ghánh nặng, Ta sẽ bổ sức cho các con” (Mt.11,28).

Kế đến, chúng ta cần hiểu về quan điểm giáo huấn của Giáo Hội khi ta rước Mình Thánh Chúa, chúng ta không được mắc tội trọng, cho dù đã thống hối và ao ước rước Chúa. Điều cần là chúng ta phải đi xưng tội trước khi rước Mình Thánh Chúa. Ngược lại, nếu chúng ta phạm tội trọng, nhưng vẫn đi rước lễ, đó là tội phạm sự thánh. Thánh nữ Brigita kể rằng, Chúa Giêsu đã nói với bà:”Trên đời này không có hình phạt nào nặng đủ để phạt kẻ ấy“. Còn Thánh Ambrosiô bảo những kẻ phạm sự thánh này rằng: “Họ đi lễ ít tội hơn mà về thì nhiều hơn“. Cho nên, chúng ta cần xưng tội trước khi rước Chúa làm cho linh hồn sẵn sàng ở trong tình trạng thánh sủng sạch hơn, đẹp hơn, quí giá hơn dù không đòi buộc. Quí giá hơn, vì mặc cho linh hồn “áo cưới” đẹp đẽ hơn (Mt 22,12) để linh hồn dự bàn tiệc các Thiên thần. Vì lý do này, các linh hồn có lương tâm ngay chính thường năng xưng tội, cả khi chúng ta chỉ có tội nhẹ. Nếu chúng ta muốn linh hồn được thanh sạch để rước Chúa, thì Máu thanh sạch Chúa Giêsu tẩy rửa linh hồn bằng vẻ đẹp đẽ trong ánh sáng thần linh. Thánh nữ Maria Mađalêna viết: “Linh hồn đón nhận Máu Thánh Chúa trở nên đẹp đẽ, như được mặc áo quí báu hơn, và xuất hiện chói lọi huy hoàng đến nỗi nếu anh em thấy, anh em sẽ phải tôn thờ“.

Sau cùng, chúng ta hãy nghĩ rằng, khi ta rước Mình Thánh Chúa là không chỉ được kết hợp với Chúa Kitô, mà còn kết hợp với các chi thể mầu nhiệm của Chúa, nhất là các linh hồn rất thân yêu với Chúa và với chúng ta. Hơn nữa, Thánh Thể cho chúng ta trở nên một với nhau, cùng uống một chén thánh và cùng ăn một tấm bánh là thân thể của Chúa Giê-su, “Tất cả là một trong Giêsu” như thánh Phaolô đã nói (Gl.3,28). Rước lễ là tất cả tình yêu thực với Chúa và với nhau. Thánh Gioan Thánh giá viết: “Thiên đàng là của tôi, người lành là của tôi, tội nhân là của tôi, Thiên thần là của tôi, Mẹ Chúa là của tôi, mọi sự là của tôi. Chính Chúa là của tôi và cho tôi, vì Chúa Kitô là của tôi và tất cả để cho tôi“. Điều quan trọng nhất chính là lời của Chúa Giê-su trong bữa Tiệc Ly trước khi Ngài từ giã các tông đồ: ” Anh em hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy.” Việc đó chính là mầu nhiệm Bí Tích Tình Yêu bằng Máu Cứu chuộc cho con người. Bí tích ấy được lập lại trên bàn thờ, mỗi lần chúng ta tham dự Thánh lễ. Ngài nói: “Đây là Mình Thầy. Đây là Máu Thầy, máu Giao Ước, đổ ra vì muôn người.“(Mc14,24). Qua tất cả những gì chúng ta cùng nhau tìm hiểu về tín điều và giáo huấn của Giáo hội về Mình Máu Chúa Giêsu. Giờ đây, chúng ta cần nghiêm túc tự hỏi mình:

–  Tôi có thái độ như thế nào khi rước Mình Thánh Chúa?

– Tôi có thực sự tin vào quyền năng của Mình Thánh Chúa không?

– Tâm hồn tôi có phải nhà tạm để cho Chúa ngự không?

– Tôi có biết ăn năn sám hối khi đón Chúa vào lòng không?

– Mình Thánh Chúa mang lại ích gì cho linh hồn tôi?

Lạy Chúa, con khát khao đón Chúa vào tâm hồn con vì Mình và Máu Chúa là lương thực nuôi dưỡng linh hồn con và ban cho con sự sống đời đời. Xin Mẹ Maria và các thánh đồng hành và dẫn chúng con đến gần với Bí Tích Thánh Thể và với Chúa Giê-su trong đời sống của chúng con bây giờ và mãi mãi. Amen.


[/fruitful_tabs]
[/fruitful_tabs]

[/fruitful_tabs]

Your email address will not be published. Required fields are marked *

*